Hương Cau
Trần Đ́nh Hùng
Long Xuyên là tên tỉnh thời Pháp của tỉnh An Giang, nay là Thị xă. Tỉnh Long Xuyên là quê hương của tôi, tôi biết nó ngày c̣n bé năm lên 9 tuổi, một ḿnh từ nhà quê ra tỉnh thi lấy bằng Cao Đẳng Tiểu Học.
Long Xuyên thuở đó có hai khu vực rỏ rệt, khu chợ búa với phố xá nhà cửa ngăn nắp sạch sẻ, khu hành chánh gồm có Ṭa bố (Ṭa hành chánh), Bưu Điện, Nhà thương, Trường học, khu này bao bọc bởi sông Hậu giang và sông Đông xuyên. Ở chợ Long xuyên đi bộ chỉ năm phút là tới Cái Sơn hoặc chỗ đèn bốn ngày nay là đă ra ngoại ô rồi.
Mẹ tôi có người d́ ở căn phố mé sông Khu hành chánh, cách bến đ̣ qua chợ vài căn phố, cách trường Khuyến Học chừng trăm thước. Hồi c̣n nhỏ, tôi thấy Long Xuyên nhỏ, khi tôi lớn khôn th́ Long Xuyên cũng lớn thêm ra, năm ngoái đi bộ từ ngă tư Xă Bổn về chợ qua Cầu Mới, đi ngang Trung Học Thoại Ngọc Hầu và Trường Nam Tiểu Học thấy dăi nọ liền dăi kia, không c̣n mương lục lục b́nh, cầu cá khi tôi đi thi năm 1950, nhà liền nhà, phố liền phố tầng nọ chất lên tầng kia đua nhau mọc.
Tuổi thơ tôi không c̣n vương lại góc phố, vỉa hè nào ở Long Xuyên ngày nay, bài Hương Cau của Trần Đ́nh Hùng gợi cho tôi nhớ lại nhiều kỷ niệm xưa. Quê hương tôi đó.
tđh ở Long Xuyên
Ngày c̣n bé, tôi "Nam bộ" vô cùng, lớn một chút tôi lại trọ học ở đất phương nam (Long Xuyên)..chời ơi ..tôi được thương yêu theo cách Nam kỳ..mà đến giờ nhắc lại tôi vẫn c̣n ngây ngất..
- Thằng ba dźa đó hả, cháo ếch tao để phần mày trong nồi, ở "cà ràng" dưới bếp đó..xuống hun lại rồi ăn đi,...( d́ Ba hỏi tôi thứ mấy trong gia đ́nh, tôi đáp sau bà chị, từ đó tôi là ..anh Ba Long Xuyên.!.)
Phần đi học về ..đói và cảm cái gia vị "t́nh thương mến thương" của d́ Ba..! tôi ăn không cần phải rửa lại cái nồi !
Rửa chiếc xe đạp sau cơn mưa
Sau này, các món "cháo cao lương mỹ vị"..của nhà hàng khắp ba miền..tôi đều chê..xoàng cả..!
Ông là giáo viên trường Trung-Tiễu Học Bán Công Khuyến Học , nuôi cả nhà. D́ ở nhà chăm sóc "thiên đường", nhà d́ Ba cạnh ngôi trường này, hằng ngày nghe được tiếng trống vào học. Nhà d́ có một mảnh vườn nho nhỏ, cái cổng gỗ và những thanh rào xinh xinh, có một cây cau, khi đơm bông..hương tơa ngát, nhất là ..nhà d́ Ba ..có 2 cô con gái tuổi học tṛ,(và 2 cậu con trai thường rủ tôi..nhậu "cây nhà ..cá vườn !)..
- Anh Ba (Hùng), đi Sè g̣n...nhớ gom báo..Thời nay, ..Thiếu Nhi, Sách Tuổi MựcTím(tuoi hoc tro) & Sách Vàng (tức chuyện tranh Ś trum, Phan Tân Sỉ Phú-Spirou-). .dźa cho tụi em đọc đó..!
Hai chị em Thảo, Phượng lại lơm bơm biết đàn, những hôm có trăng, d́ Ba nấu chè đậu đen, chúng tôi quây quần tưởng thức chè của d́ và ca hát..tùm lum nhạc..khổ nỗi..cái giọng ca của tôi ở tông..bê (tức là ..bê tông !) mà luôn cả: không dzô "ăn" nhịp,. Đúng thôi! sở trường của tôi là..Á..á..đoàn ta vzui, nào đi lên, một ḷng hăng hái..hi hi..tốp lại anh Ba ! từ khi đó tôi bị ..giới hạn .."cho" hát..dù rất muốn thể hiện ..ḷng vui sướng của ḿnh..
Xe lôi phương tiện công cộng ở miền Tây
- Anh Ba nè..nhạc Trịnh, chỉ biết mỗi bài..rừng núi, mí lại đại bác ru ..không hè , thôi tụi em cho anh nghe bài..ướt mi,..!
Năm ấy vào mùa hè đỏ lửa, tin tức chiến sự dồn dập..ḷng dạ tôi để hẳn ở Sài g̣n..Đêm tôi ngồi trên cái ghế gỗ ẩm ướt lạnh sau cơn mưa lê thê, ngoài vườn..d́ Ba đến bên tôi hồi nào tôi không hay !
- Cháu Hùng , định về nhà hả ,..cháu về nói với má..(bà cứ từ từ ..chậm răi..).. Cây cau nhà d́, đậu hai buồng cau ngon lắm, nói má thích buồng nào d́ cho đem về ..cho má..!..luôn cả con gà....d́ bắt sẳn..cho má..con ăn..!
...
Tới bây giờ, tôi cũng chưa .."tha thứ" cho tôi được...
- Thôi, d́ Ba, con đi xe đ̣, rất ngại bận xách gà..mấy nữa,..má con, là người Bắc,..lại không biết..ăn trầu..con không đem ǵ về đâu d́ Ba..!
... Tha thứ cái "tội" ..quá ngây thơ trong trắng (???)..
Phải chi..
- Dạ, vâng, dạ thưa..con xin...!!!
Đi-Về, SG-LX, ..thêm mấy bận, do tôi phải đối phó với cái học kỳ dỡ dang, trả nợ những môn học thi rớt,..đau đáu lo sợ..cái giấy "hoăn dịch" cho năm sau..Chúng tôi gom tiền mướn căn nhà riêng gần trường..để ôn thi cho nốt cái niên khóa ..dầu sôi lửa bơng này..
..Tôi chưa hề, băng qua cái cầu Lê Lợi LX ..đến thăm d́, căn nhà xinh đẹp và những cô em " Nam kỳ" thương mến của tôi ..
Đứt phim, tôi cũng đứt luôn Thị xă Long Xuyên, ḍng An Giang,..Bắc Ṿm Cống,.xe đ̣ Phi Mả,..v..v..
Bắc An Ḥa đưa ngang chợ Long Xuyên ngày nay
Cách đây vài năm, theo lời thúc dục của một người bạn di cư 54, Bắc kỳ rặc, gia đ́nh định cư ..ở Kinh số 2, Cái Sắn. Ông bạn rời quê ra Thị xă học cùng trường ĐH Ḥa Hảo, khác phân khoa..với tôi. Thân cư thê, cậu chịu "cắm rể" với một nàng con gái đất Long xuyên. Anh bạn mời về ăn đám cưới con trai lớn của cậu, tôi có dịp thơa ḷng hoài niệm..
"...Chiều bữa trước mây về vây bủa
Chiều bữa nọ nắng tàn trên áo lụa
Trời bữa ni Thu úa lá quanh trường
Phố nhỏ nhà ai buồn hỡi buồn hời
Mưa sớm mưa chiều mưa trưa mưa tối
Nẻo cũ đường xưa lá sầu lá đổ
Mấy gịng Thu biền biệt không về.."
(trích từ email NNS)
Tôi t́m đến chốn xưa, không c̣n dấu tích cũ,..ngôi trường Khuyến Học vẫn c̣n và khang trang hơn nhưng lại mất cái sân trường vang tiếng guốc đỗ . Cái ngơ hẽm dẫn đến nhà d́ Ba bị bịt kín,..khu vực bờ hồ Nguyễn Du, Bưu điện, Ṭa Hành Chánh, rất nên thơ đă quy hoạch , chia năm sẻ bảy..Những căn nhà xây dựng đẹp đẽ..mọc lên..thay đỗi nhiều quá!
Tôi không thể nhận diện được cái nhà d́ Ba, mấy đứa em Thảo, Phượng của tôi ở đâu trong cái không gian be bé của tỉnh lỵ này..Tôi đi qua, đi lại con đường, và ngôi trường cũ này, hỏi thăm những ông bà mà tôi nh́n thấy có dáng vẻ già cả như tôi hay hơn tôi..đến khi hết hy vọng..th́ gặp một anh bạn trẻ..nh́n tôi ..trả lời "chắc cú"..(lư do) anh là bạn "nghệ nhân cây cảnh" của anh trai Thảo, Phượng,.. khi tôi nhắc hỏi về người con trai tật nguyền của d́ Ba, có tài vẽ áo dài nổi tiếng ở đất này.
Ông bà ..đă mất đi..liên tiếp, sau ngày giải phóng..Ông không được tiếp tục dạy học, toàn bộ miếng ăn..trông vào đôi cánh tay co rút nhưng tài hoa của ông anh.. Tôi được anh bạn rất duyên may ấy hướng dẫn đến nhà&gia đ́nh từng đứa em..Mừng lắm, chúng tíu tít, kể chuyện,..lấy chồng,..chia khu đất của ông bà, rồi ..bán.. mua.., đứa hiện đang có cửa hàng bán đồ "lưu niệm", đứa làm cô giáo giữ trẻ..mỗi đứa một cơ ngơi, có ăn có để..chỉ trừ có anh Hai H (là anh tật nguyền nói trên..) cố bám cái căn gác nho nhỏ, xoay cửa hướng khác, trên khu đất của ông bà..
.."suốt ngày chửi xéo..lư thuyết ..cộng sản..! tụi em chịu hết nổi..! "
Dĩ nhiên..khi rời Long Xuyên, rời những kỷ niệm xưa, tôi lại không rời với kỷ niệm ngồi với anh "hai" H bên sân quán cà phê ghế dựa, máy lạnh, nhạc có màn h́nh phẳng, mới mẻ tiện nghi ..mà 2 anh em cứ chộn rộn, sao không được như xưa.. anh Hai và em ngồi tranh luận bức sơn dầu anh mới sáng tác ở cái hiên mái tre anh làm "xưỡng" vẽ, gió ngoài vườn cứ thoăng đưa vào hương của hoa cau, hoa lài...
tdh