Những người bạn học
*
Tôi về đến Sàig̣n ngày Thứ Tư 18-11-2009, sáng hôm sau, tôi ghé thăm Trần Xuân Minh, v́ chỉ có Minh là người dễ t́m trong số bạn học cũ tại Sàig̣n, do anh Minh có cửa hàng đóng sách mạ chữ vàng, ở mặt tiền số 720 Điện Biên Phủ Phường 10, Quận 10.
Khi tôi đến, anh Minh vừa tiếp một người khách, một ông khách già bải buôi, khi ông ta ra về, anh Minh giới thiệu tôi là bạn, ông khách vui vẻ nói ông thích sưu tầm thơ và đóng lại để dành cho cháu con sau này, dù chưa quen với tôi nhưng ông nói chuyện không muốn dứt.
Bắt tay chào khách rồi, tôi định kéo ghế ngồi, Trần Xuân Minh ngăn lại nói ngay:
- Lâu ngày rồi, ra ngồi ghé vỉa hè để nhớ lại thuở xưa!
Thế là anh Minh và tôi kéo nhau ra ngồi quán cà-phê ngay cạnh hẻm nhà anh. Chúng tôi kéo ghế ngồi, cùng gọi cà-phê sữa đá, khi người bán pha cho chúng tôi xong đem ra đặt hai ly cà-phê sữa đá trên chiếc bàn nhôm nhỏ ọp ẹp. Tôi bắt đầu quậy cho đá tan vào cà-phê, bổng dưng anh Minh nói chi tôi nghe không kịp, anh cầm hai cái ly đi trở vào nhà, chúng tôi ngồi vào chỗ anh vẫn thường làm việc, tiếp khách.
Trần Xuân Minh kể cho tôi nghe Lê Tuấn Anh, Đặng Ngọc Lợi đă về Việt Nam. Anh Lợi có học chung với tôi, c̣n Lê Tuấn Anh và Trần Xuân Minh đều không học chung, nhưng tất cả vào Đệ thất cùng lúc, năm đó trên 250 học sinh học chung nhau trong một khu Trường nhỏ nên dễ quen biết nhau. Anh kể lại khi đi thăm Hồ Ngọc Thu gần đây do chúng tôi vận động một số anh em ở hải ngoại giúp Hồ Ngọc Thu.
Anh Minh hỏi tôi chừng nào đi về Mỹ, tôi cho anh biết vào cuối tháng 12, anh nói:
- Vậy để tôi tổ chức tất niên năm nay sớm có Đặng Ngọc Lợi, Lê Tuấn Anh và Tông, đông đủ anh em sẽ vui hơn.
Tôi đáp:
- Tôi rất mong được như vậy nhưng có quá sớm không ?
Trước khi ra về, tôi xin anh Minh cho tôi số điện thoại của Hồ Ngọc Điển, Huỳnh Hữu Lộc, Nguyễn Đức Lộc, anh Minh bấm Cellphone rồi cho tôi ba số điện thoại của ba bạn trên.
Đến chiều tối, tôi mới gọi cho Hồ Ngọc Điển, nhận ra tôi, Điển nói:
- Tao đang dự Ngày Nhà Giáo với các em học tṛ, vậy 8 giờ sáng mai, gặp ở nhà tao nghe! Tao sẽ gọi cho Nguyễn Đức Lộc tới chơi.
Tôi nhớ ḿnh đă có đến nhà Điển một lần cách nay hai hay ba năm, bây giờ không chắc c̣n nhớ. Điển cho biết sẽ gọi Nguyễn Đức Lộc tới chơi, Lộc cùng học Sư Phạm ban Kỹ Nghệ Họa với tôi, ngày tôi cưới vợ, Lộc và Đước làm phù rể, ngày Lộc cưới vợ, chúng tôi có đi dự đám cưới ở trên chợ Dĩ An, quê của Lộc.
Khi tôi gọi điện thoại cho Nguyễn Đức Lộc, Lộc lấy làm lạ sao lâu ngày, hôm nay bổng dưng tôi t́m ra gọi tới, tôi cho biết Điển sẽ gọi Lộc để hẹn ngày mai gặp tôi, Lộc xin lỗi sẽ gặp sau v́ ngày mai có mấy việc phải giải quyết.
Tôi gọi đến Huỳnh Hữu Lộc, mấy chục năm rồi nhưng nghe giọng Lộc vẫn không thay đổi, sau khi nghe tôi xưng danh tánh, đương nhiên là Lộc nhớ và sử dụng ngay ngôn ngữ của dân kỹ thuật Cao Thắng chúng tôi. Lộc nói:
- Ê Tông để tao liên lạc với Trần Xuân Minh hẹn anh em gặp mầy một bửa nghe, mấy chục năm rồi anh em ḿnh mới gặp lại.
- Rất tốt. Vậy đi nghe Lộc!
Tôi nhớ, ai đó đă cho tôi địa chỉ của Lộc, nhà ở trên đường Điện Biên Phủ nối dài, bên Thị Nghè, tôi muốn khi nào có dịp đi ngang, ghé thăm Lộc.
Tôi hỏi:
- Lộc! Cho tao địa chỉ mầy, hôm nào thuận tiện tao ghé thăm chơi.
- Nhưng mày phải gọi cho tao trước 30 phút nghe.
Tôi chợt nhớ ra, bạn bè có cho biết Lộc làm ăn lớn, có xe cơ giới cho thuê, nay lại thêm công tác dọng cừ cho các cao ốc, cầu đường, cho nên muốn gặp Lộc hẹn trước là phải, như vậy tôi đă có số điện thoại của Lộc, không cần xin địa chỉ, lúc nào tiện muốn ghé thăm sẽ gọi điện thoại sau.
Nhe Trần Xuân Minh kể lại th́ Lộc thường giúp đỡ an hem khi hoạn nạn, mới đây đi thăm Hồ Ngọc Thu, anh em ghé qua Lộc gửi giúp một triệu. Trần Xuân Minh thấy Nguyễn Đắc Thận khó khăn giới thiệu nhờ giúp đỡ, Lộc đă nhận Thận vào làm việc cho công ty của ḿnh.
Ngày 19-11, Điển gọi cho tôi, hỏi tôi đi chưa, tôi cho biết chưa đi, yêu cầu Điển cho tôi địa chỉ, rồi tôi chạy Honda t́m nhà Điển, tôi nhận ra nhà Điển nhưng không thấy số nhà và nhà trước kia bán sữa, nay nhà ấy bán quần áo trẻ em, tôi phải hỏi thăm một người gần đó, họ cho biết đúng là nhà Điển nay bán quần áo trẻ em.
Tôi bấm chuông, người nhà Điển đến cửa kiếng, không mở cửa, tôi hỏi có Điển ở nhà không, cô ta trả lời, tôi không nghe rỏ, hỏi lại lần thứ hai, tôi nghe tiếng được tiếng mất là Điển vừa mới đi, nh́n đồng hồ tay mới 8 giờ 5 phút, tôi nghĩ sao anh chàng này không chờ đợi ḿnh lại đi đâu hay là tới nhà Nguyễn Xuân Thới, v́ khi điện thoại lúc nảy, tôi nhớ Thới ở Cư Xá Phú Lâm, tôi có bảo Điển gọi Thới tới chơi. Tôi đợi chừng 5 phút sau, thấy Điển chạy xe về, hỏi tôi đến lâu chưa. Rồi Điển cùng tôi chạy qua 2, 3 con đường tới cà-phê Tùng, chỗ ngồi lịch sự, ấm cúng.
Chúng tôi đến một chút th́ Đinh Bá Phát chở Đặng Ngọc Lợi tới, cả ba chúng tôi trên bốn mươi năm mới gặp lại, Lợi có học chung với tôi nhưng Phát th́ không, nhưng Phát cho biết vẫn nhận ra tôi không thay đổi mấy. Chúng tôi vui quá vui hỏi thăm nhau đủ thứ chuyện, nhắc tới nào là Nguyễn Công Mạnh, Huỳnh Ngọc Điệp, Nguyễn Thanh Tâm tức Tâm Billard, Nguyễn Giụ Hùng, Nguyễn Kim Biên, Châu Viễn, Vơ Duy Khiết, Vũ Đ́nh Dần, Hoàng Thanh…
Thầy th́ không quên nhắc tới Lư Kim Chân, Phan Hữu Tạt, Vũ Mộng Hà, Cù An Hưng, Đạm Quang, Trần Thế Can, Nguyễn Bá Nhẫn và cũng không quên Hiệu Trưởng Cao Thanh Đảnh.
Những người bạn đă vĩnh viễn rời xa như Phạm Văn Tài, Lư Thất, Vơ Đông Sơ, Nguyễn Ngọc Trung …
Rồi cô Loan, cô Trinh, cô Thủy bạn tập Thể Dục dưỡng sinh với Điễn, Thới ở Công Viên Phú Lâm tới chơi, trang điểm cho bàn cà phê có mấy cánh hoa hồng.
Điển gọi điện thoại cho Lê Tuấn Anh đang ở đâu ngoài Quảng Trị, nơi tổ ấm của chàng, rồi điện thoại chuyền tay nhau nói chuyện với Tuấn Anh. Điển cũng gọi cho Nguyễn Đức Lộc và Nguyễn Xuân Thới, cả hai anh chàng đều xin lỗi tôi v́ có việc không thể tới hôm nay.
Vậy mà hơn 10 giờ, Thới cũng ráng tới, rồi Đinh Bá Phát chở Đặng Ngọc Lợi về sớm, Thới mời tôi đi ăn cơm chay, thế là chúng tôi tới một quán cơm chay b́nh dân, ăn cơm dĩa, uống trà đá, nhưng thức ăn rất ngon miệng.
Đinh Bá Phát, Đặng Ngọc Lợi, Nguyễn Xuân Thới, Hồ Ngọc Điển, Huỳnh Ái Tông
Thới có mời tôi tới nhà chơi, nhưng thấy đă trưa, tôi xin phép để khi khác và theo Điển ra về.
Tuy gặp nhau có vài anh em, dù có người không học chung lớp nhưng t́nh nghĩa rất đậm đà, thân thiết, tuổi học tṛ tuy đă đi qua quá lâu rồi, nhưng biết bao kỷ niệm chung, đă làm cho chúng tôi vẫn măi thân thiết nhau. Thới c̣n hẹn sẽ cho tôi mượn mấy tấm ảnh cũ, có cả ảnh diễn hành trong sân Tao Đàn. Kỷ niệm c̣n đó, khó mà quên cho được lúc tuổi già này, chẳng c̣n mấy tháng nữa đă tới tuổi 70!
Ngày 19-11-2009