*
Tôi thèm chút nắng mùa đông,
Giúp lòng đất lạnh nẩy mầm hồi sinh.
Nụ xanh điểm tuyết tượng hình,
Chồi non ngầm nhú ân tình ánh dương.
Trời mang một kiếp vô thường.
Đất xoay nghiệp đất, ghét thương bão hòa.
Trong ta chôn dấu cái ta.
Thiên nhiên – nhân loại, bao la một vòm.
Nắng buồn đâu nghĩ thiệt hơn,
Dẫu mà vụng dại giận hờn lẫn nhau.
Nào ai biết lòng ai đau ?
Thế nên tôi mãi chuốc sầu nghìn năm.
Xoay quanh ước muốn trăng rằm.
Đêm đêm soi sáng lỗi lầm tuổi thơ.
Tròn rồi khuyết tựa niềm mơ.
Chốn riêng chôn chặt, một ngờ mười mong.
Minh Nhã Nguyễn Thanh Dũng
(Chicago, 18-01-2009)