Đồng nghiệp ăn thử cơm cha nấu, khen rất ngon. Nhưng nó cảm thấy trong lời khen ấy, có chút ǵ như khinh thường. Đúng vậy, khinh thường. Một người cha chỉ biết nấu cơm, chỉ biết chịu khổ chịu cực không biết cách hưởng thụ cuộc sống.
Phải chăng mẹ đă bỏ nó từ khi c̣n bé tí để theo một người đàn ông khác v́ một người cha không có tiền đồ như vậy? Mẹ có thể t́m lại được cho ḿnh một người chồng mới, nhưng nó th́ không thể t́m lại cho ḿnh một người cha mới được.
Hai giờ chiều. Cha vẫn chưa đến. Không biết làm ǵ mà cả ngày rảnh rỗi, chỉ là nấu ít cơm, gần đây nấu cũng linh tinh nữa. Hôm qua không có thịt, hôm kia 1 giờ chiều mới mang đến. Hôm ḱa quên cả cho muối. Đợi suốt cả buổi chiều cha vẫn chưa đến. Bảy giờ tối, có cuộc điện thoại từ sở cảnh sát gọi tới: “Bố anh đang ở chỗ chúng tôi. Ông ấy lạc đường, mời anh đến đón về”
Lạc đường? Cha làm sao mà lạc đường được? Vừa đến sở cảnh sát, nh́n thấy cha vẫn cầm hộp cơm. Thấy nó đến, cha vội đưa tới cho nó: “Ăn cơm đi”.
Cha đang làm ǵ vậy? Một hộp cơm cầm đến tận bây giờ, lại cầm đến đây?
Nó đang muốn phát điên, th́ người cảnh sát nói: “Có người phát hiện ông lăo này mồ hôi nhễ nhại cứ đi đi lại lại, hỏi ông ấy đi đâu, ông ấy nói không nhớ, hỏi nhà ở đâu, tên ǵ, cũng không nhớ, thế là gọi điện cho chúng tôi, may mà chúng tôi đă t́m thấy danh thiếp của anh trên người ông cụ. Cha anh mắc chứng bệnh đăng trí tuổi già, phải trông coi ông cụ, đừng để ông ấy đi mất”.
Cha đă bị mắc bệnh đăng trí tuổi già?
Giờ nó mới biết, để đưa cơm hộp cho nó, cha đă đi suốt cả buổi chiều trên con đường đó. Cái bệnh đăng trí tuổi già đă làm cha quên mất ḿnh cần đi đâu, nhà ḿnh ở đâu, ḿnh là ai. Nhưng vẫn đinh ninh nhớ đến con trai, nhớ phải mang cơm hộp đến cho con trai.
Cha bị đói suốt cả buổi chiều mà vẫn giữ nguyên hộp cơm. Hộp cơm đă nguội ngơ nguội ngắt, đưa ra trước mặt nó.
Một người đàn ông đă trưởng thành như nó, cuối cùng đă không kiềm chế được ̣a lên khóc.
…..Dù thế nào đi nữa th́ Cha & Mẹ vẫn là người con yêu nhất.
(nguồn: Internet)
Vai diễn cuối cùng
Có một diễn viên già đă về hưu, sống độc thân. Mùa hè năm ấy, ông t́m về một làng vắng vẻ ở vùng núi, sống với gia đ́nh người em ông là giáo viên cấp I trường làng.
Mỗi buổi chiều ông thường ra chơi nơi băi cỏ vắng lặng ngoài thung lũng.
Ở đó, chiều nào ông cũng thấy một cậu bé ra ngồi đợi đoàn tàu chạy qua thung lũng, trước khi rẽ vào những vách đá đến phía ga trên.
Cậu bé hồi hộp đợi. Đoàn tàu phủ đầy bụi đường với những toa đông đúc hành khách như một thế giới khác lạ ầm ầm lướt qua thung lũng. Cậu bé vụt đứng dậy và háo hức đưa tay vẫy với hy vọng mong manh rằng có một hành khách nào đó vẫy lại chú.
Nhưng hành khách – mệt mỏi v́ suốt một ngày trên đường – chẳng ai để ư vẫy lại cậu bé không quen biết.
Hôm sau, rồi hôm sau, hôm sau nữa, hôm nào ông già cũng thấy cậu bé ra vẫy và vẫn không một hành khách nào vẫy lại. Nh́n nét mặt thất vọng của cậu bé, tim người diễn viên già như thắt lại.
Ông nghĩ: “Không ǵ đau ḷng bằng việc thấy một em bé thất vọng, đừng để trẻ con mất ḷng tin ở đời sống, ở con người.”
Và một ngày kia, người em thấy ông anh diễn viên giở chiếc vali hoá trang của ông ra. Ông dán lên mép một bộ râu giả, đeo kính, mượn ở đâu một chiếc áo veston cũ, mặc vào rồi chống gậy đi. Ông đi nhờ chuyến xe ngựa của trạm lên tàu đi ngược lên ga trên.
Ngồi sát cửa sổ toa tàu, ông thầm nghĩ: “Đây là vai kịch cuối cùng của ḿnh, cũng như nhiều lần nhà hát thường phân cho ḿnh một vai phụ, một vai rất b́nh thường, một hành khách giữa bao hành khách đi tàu…”
Tàu đi ngang qua thung lũng có cậu bé đang đứng vẫy, người diễn viên già nhoài người ra, cười, đưa tay vẫy lại cậu bé. Ông thấy cậu bé mừng cuống quưt, nhảy cẫng lên, đưa cả hai tay vẫy măi.
Con tàu đi xa, người diễn viên già trào nước mắt cảm động hơn bất cứ một đêm huy hoàng nào ở nhà hát. Đây là vai diễn cuối cùng của ông, một vai phụ, một vai không lời thoại, một vai không đáng kể nhưng đă làm cho cậu bé kia vui sướng, đă đáp lại tâm hồn chú bé và cậu bé sẽ không mất ḷng tin ở cuộc đời.
Và, khi bạn nhận chân ra được khái niệm “sân khấu cuộc đời”, niềm vui của bạn sẽ tăng lên gấp bội, và dĩ nhiên nỗi buồn của bạn sẽ vơi đi rất nhiều.
Nguồn: trích internet.
Lời chưa nói
Đó là câu nói mà ông nhận được từ thằng con trai ḿnh rất mực yêu thương.
Đáng lẽ sau một buổi kiếm tiền mệt mỏi, ông đă có thể về nhà. Nghỉ ngơi, chứ không phải là nhớ tới con, sợ nó đi bộ trên đường, dài ngoằn ngoèo, giữa trời nắng gắt. Ông lật đật dắt xe ra, đạp một cách mệt nhọc chiếc xích lô cũ của ḿnh đến trường rước con. Để rồi về đến nhà khi nghe những lời đó từ miệng nó, tim ông lại quặn lên từng hồi.
Nó – một thằng học sinh “cá biệt”. Không phải cá biệt ở đây có nghĩa là thiểu năng ăn phá, nó học khá tốt nếu không phải nói là giỏi. Nhưng dù học lực có khá đến mấy th́ cũng không cứu văn nỗi cái hạnh kiểm chỉ ở mức khiêm tốn đại loại như trung b́nh hay yếu của nó.
Mẹ nó mất sớm, từ khi nó vừa mới lọt ḷng. Nó sống với ba, trong căn nhà cũ kĩ, mục nát mà mỗi khi mưa xuống nó hay bảo ông rằng: “Hôm nay lại được tắm ṿi sen ba nhỉ”. Ông tự nhủ với ḷng nếu ông đă không có khả năng lo cho nó được như con người ta, th́ ít nhất nó phải có một t́nh yêu trọn vẹn. Ông thương nó, dành tất cả t́nh yêu cho nó như một sự bù đắp khi nó không có t́nh mẹ. Chính v́ vậy, nó trở nên ương ngạnh, quậy phá.
Hôm nay, lúc ra về, đang đùa giỡn với bạn bè bất giác nó nh́n thấy ông. Gương mặt hốc hác, cái áo nâu ướt nhẹp mồ hôi, quần kaki cũ sờn, rách đôi chỗ, chiếc xích lô cũ mỗi khi đạp kêu cót két. Ông gọi nó, nó lờ đi, như không nghe thấy. Phải nhờ tới bạn bè kêu, nó mới chịu nh́n ông, bước ra xe với tốc độ chóng mặt, nó giục ông về nhanh. Sợ, nó sợ bạn bè biết ba nó là ông, sợ cái hoàn cảnh sống cực khổ của gia đ́nh nó hiện lên qua ông. Và hơn hết, nó sợ cô gái đứng ở kia sẽ cười chê nó, bảo nó là “con nhà nghèo”.
******
Ông nh́n nó bước vào trong, thở dài, ông hiểu lí do nó cáu với ông. Nhưng, với cương vị là một người cha, ông không thể bỏ mặc nó. Ông chấp nhận những lời nói đó, chỉ để được quan tâm, chăm sóc cho nó.
Nó bước vào pḥng quăng cặp vào xó tường. Khóc. Nó cảm thấy xấu hổ, ông làm nó mất mặt trước bạn bè. Nó cảm thấy ghét ông, ghét ông hơn bao giờ hết. Nó hối hận, hối hận khi có người cha như ông.
Ngày qua ngày, cha con gặp nhau mà như người lạ. Ít nói ít cười đi. Ảm đạm. Đó là từ duy nhất diễn tả được không khí gia đ́nh nó lúc bấy giờ. Trong khi ông cố làm cho cái khoảng cách giữa ông và nó càng gần nhau hơn th́ nó lại muốn “nối xa” cái khoảng cách ấy hơn. Ông buồn lắm. Những lúc như thế ông hay uống rượu, “rượu vào lời ra” ông quát nó, đánh nó. Tất cả, tất cả như làm nó hận ông thêm. Ông cũng vậy, với biết bao hành động như chống lại của nó, sau bao cố gắng của ông, ông bắt đầu cảm thấy mệt mỏi. Nó kể lể, nói xấu, oán ông với bạn bè nó. Nhưng chưa một lần thử nghĩ lại mà xem, ông đă cho nó được những ǵ. Nhà nghèo, dĩ nhiên là vậy, nó vẫn được đi học, sách-vở-bút-thước-quần-áo nó không thiếu ǵ cả, có chăng chỉ là bàn tay mẹ dắt nó tới trường. Mỗi ngày ông đều cho nó tiền ăn sáng, nhưng nó có bao giờ nghĩ rằng ông đă ăn sáng chưa. Nó quên mất rằng ông là một người đạp xích lô, những thứ nó có, cho đến hôm nay, một người đạp xích lô khác chưa chắc đă cho nó được. Điều tạo nên sự khác biệt đó bởi v́ nó là con ông, c̣n ông là ba nó.
Ông không yêu cầu ǵ ở nó cả, chỉ mong nó ráng học, học và học thôi. Ông sẽ cố gắng làm, làm tất cả những ǵ mà ông c̣n có thể để lo cho nó ăn học. Nhiều tối trở về nhà, bữa cơm chỉ đủ cho ḿnh nó, ông nh́n mâm cơm cười bảo là ăn rồi hay đôi khi nhà hết gạo ông mua cho nó ổ bánh ḿ, nó đón lấy ăn ngon lành, cũng chẳng hỏi là ông ăn hay chưa. Nó đâu biết một điều rằng là ông sẽ để cái bụng rỗng không đó. Cho tới sáng. Mặc dù ông mới là lao động chính trong nhà, mặc dù ông mới là người làm ra tiền.
C̣n đối với nó, nó xem những ǵ ông làm cho nó là hiển nhiên, là trách nhiệm khi ông sinh ra nó, “không cần suy nghĩ nhiều cho mệt” nó tự nhủ với ḿnh như thế. Ngoài chạy xích lô, ông c̣n bốc vác mướn. Khi không có khách th́ ông làm, v́ không thường xuyên nên thu nhập cũng ít. Nó không biết điều đó, thậm chí nó cũng không muốn biết. Ba nó làm tất cả cho nó, ông mong muốn nó đậu ĐH, có được cuộc sống mới, một cuộc sống tốt hơn ông, ít ra là vậy.
Nó và ông vẫn chưa làm lành với nhau, từ sau lần ấy. Cả hai chỉ có những câu nói thông thường để xóa đi không khí im lặng thôi. Mai là ngày nó đi TP.HCM thi ĐH, ông muốn cho nó một ít tiền bên ḿnh. Nhưng, trong túi ông không có lấy một đồng. Kiếm tiền. Đó là suy nghĩ duy nhất của ông lúc này. C̣n về phía nó, trước lúc đi, nó muốn nói ǵ đó ông. Cảm ơn ông, v́ chí ít dù sao cũng nhờ ông nó mới có ngày hôm nay. Nhưng tối rồi vẫn chưa thấy ông về, “chắc lại rượu rồi” nó nghĩ vậy, thôi ngồi đợi chút vậy.
4 giờ 30 sáng, nó giật ḿnh, c̣n một tiếng nữa là đi rồi. Nó sửa soạn quần áo, không thấy ông, nó nh́n khắp nhà. Vẫn không thấy. Phải ra cho kịp, từ nhà lội ra đường cái cũng mất nửa tiếng, c̣n phần ông th́ về nói sau cũng được.
******
Ông về nhà, không thấy nó đâu, t́m khắp nhà, không thấy cái ba lô của nó, chắc là nó đi rồi. Ông chạy theo. Trời chợt đổ mưa to. Cầm chặt bốn trăm hai mươi ngàn trong tay, ông sợ nó đi chạy mất. Đó là số tiền mà suốt đêm qua ông cô lắm mới kiếm được.
******
Vài con ếch. Vẫn chưa đủ, thế này th́ ít lắm. Đang ṃ mẫm chẳng may ông gặp ngay rắn hổ mang. Nếu bắt được may ra ông đủ tiền. Nhưng, chỉ ngặt nỗi nếu bị “hôn” một phát th́ có lẽ cả cơ hội gặp thằng con trai ông cũng không có được chứ đừng nói đến có tiền cho nó. “Xin ông trời, cho con bắt được nó, chỉ cần bắt được con của con sẽ có tiền lên TP. Chỉ cần nó đậu ĐH có bắt con trả lại mạng cho con rắn này cũng được”.
Giờ nhớ tới ông vẫn c̣n thấy sợ, nhỡ bị cắn th́ không biết sẽ như thế nào. Ngă. Đường trơn quá. Người ông lấm lét śnh bùn. Tiền. Ông vẫn nắm chặt trong tay, ông coi nó quan trọng hơn cả mạng sống của ḿnh. Dùng hết sức b́nh sinh, ông cố chạy theo thằng con trai.
******
Xe tới rồi. “Chắc ông ấy không muốn gặp ḿnh đâu!” Nó xách cái ba lô nặng nhọc lên xe.
Ngồi trên ghế, nó nghe âm thanh ǵ đó. Ngoái cổ ra cửa sổ. Ba nó đang chạy theo, ông gào lên kêu tên nó: “Dũng! Dũng ơi!”
Chạy gần tới cửa sổ ông đưa tiền cho nó, khổ nổi xe cũng đang chạy. Nó không nhoài người ra được. Mất đà, ông chực ngă quỵ. Tiền bay tứ tung, ông đứng lên, vừa chạy vừa nhặt những đồng tiền đó. Nó ở đó. Thấy tất cả.
-Ba!
Rất lâu rồi, từ lúc nó biết nhận thức th́ đây là lần đầu tiên nó thừa nhận ông là ba nó trước mặt mọi người, một ông già nghèo khổ. Nước mắt nó trào ra, lăn dài. “Không kịp rồi, nó đi mất rồi! Không kịp rồi!” ông hối hận, hối hận v́ không đến sớm, sớm hơn một chút…
Chiếc xe dừng lại, thằng con trai ông hết mực yêu thương bước xuống. Từng bước chân là từng giọt nước mắt nó rơi xuống. -Ba! Nó ôm chầm lấy ông mà khóc. Nó muốn ông biết, biết tất cả t́nh cảm mà nó đă nén sâu trong ḷng bấy lâu nay.
******
– Đi được chưa anh? – Bác tài xế hỏi với vẻ mặt rất là “cảm xúc”. Nó cười.
– Dừng xe! Tôi nói ông dừng xe! Ông không dừng tôi nhảy xuống đó! Nó quát lớn khi bác tài đang cố cho xe tấp vào lề, không phải ông không muốn dừng ngay.
-Xe đang giữa đường, dừng thế nào được! – Ông bực dọc quát lại.
Xe dừng. Nó bước xuống với hai từ: “Xin lỗi”.
******
Ngày nó đậu vào ĐH, nó vui lắm, mừng không sao tả xiết được. Nó gọi ngay về cho ông, nó muốn ông là người đầu tiên biết tin này, như là sự đền đáp cho khoảng thời gian mười tám năm cực nhọc nuôi nó.
Biết được, ba nó đă khóc trong điện thoại, kể từ lúc mẹ nó mất, đây là lần đầu tiên ông biết cười. Không thể nói hết ḷng ḿnh, hai cha con cứ thế khóc trong điện thoại. Nó bảo ông ngày mai nó sẽ bắt xe về ngay, nó có rất nhiều chuyện muốn nói với ông. T́nh cảm cha con chôn giấu biết bao lâu c̣n ǵ. C̣n về phía ông, như mở cờ trong bụng, ông đi khoe khắp xóm làng, nói như chưa từng được nói về thằng con trai ông. Ông muốn làm vài món để khi nó trở về mà ăn mừng cùng nó. Nhưng ngặt nỗi, ông đă đưa hết tiền cho nó hôm nó đi TP rồi c̣n đâu. Kiếm tiền. Đó là suy nghĩ của ông lúc này.
10 giờ đêm, ông lật đật xách cái giỏ ra đồng…
******
Vừa về đến nó đă oang oang ngoài ngơ: -Ba ơi, con về rồi đây. Ba ơi! Chợt, nó khựng lại. “Sao hôm nay nhà ḿnh đông người thế nhỉ?”. Đang suy nghĩ miên man, nó thấy ông hàng xóm cạnh nhà nó, là người bạn chí cốt của ba nó:
– Có…có chuyện ǵ vậy bác? Nó ngập ngừng hỏi.
– Ba mày bị rắn cắn. Chết rồi!…..
http://webcamdong.com/ trích Internet
Thư của cha già gửi con gái nhân Father’s Day …..
Con gái của Ba,
C̣n bốn tháng nữa con tṛn 56 tuổi. Nhưng trong ḷng Ba con vẫn c̣n trẻ như tuổi 15. Ba nhớ lại cũng ngày nầy 18 năm về trước, cha con ḿnh đùm túm dắt nhau đi vượt biên rồi sang Mỹ.
Ba nói là “đùm túm” v́ hồi đó Ba từ trại tù cải tạo về th́ con đă gần 40 tuổi. Khổ. Nghèo. Nh́n con gái Ba héo úa dung nhan mà Ba khóc ṛng. Tại ba! Tại Ba hết thảy! Làm con gái của một “sĩ quan nguỵ” nên từ trường Đại Học ra con không có việc làm. Hàng ngày, ngồi ở góc chợ Bàu Hoa vùng Ngă Tư Bảy Hiền-Sài G̣n để bán từng tô bún mắm. Cứ ba tháng một lần lặn lội ra Bắc thăm Ba.
Năm 1975 Mẹ con mới 50 tuổi. Người vẫn nghĩ rằng Ba chỉ đi “học tập ít ngày”. Thành ra, nghe Ba đi Bắc, Mẹ con bị shock. Cộng thêm bệnh cao huyết áp sẵn có Mẹ c̣n “nhất định nằm một chỗ!”.Thế là con gái của Ba vừa lo cho Mẹ, vừa lo cho Ba. Ba ở tù 8 năm th́ Mẹ con mất. Phải đến 4 năm gian khổ đời con nữa Ba mới được trở về.
Buổi tối đoàn viên ấy, cha con mừng mừng tủi tủi. Nh́n ảnh Mẹ con vẫn như tươi cười Ba tan nát cả ḷng. Nhưng biết nói làm sao” Vận mệnh cá nhân ḿnh gắn liền với vận mệnh quốc gia dân tộc.
Cả thời tuổi trẻ của Ba hầu như đi khắp 4 vùng chiến thuật. Mẹ con cứ bồi hồi theo dơi đường Ba đi. Không biết ḿnh sẽ thành goá phụ lúc nào. Thời gian ở nhà của Ba rất ít. Con là con đầu ḷng. Lại là con gái. Cảm ơn con gái của Ba. Một đứa con gái có ḷng hiếu thảo. Trong một lần thăm nuôi tại trại tù, con kể Ba nghe: Từ nhà ḿnh tới chợ Bàu Hoa chừng non 1 cây số. Sáng nào con cũng bày hàng bún mắm ra. Mùi mắm kho thơm lừng. Có cả tôm thẻ lột, thịt quay, cà tím. Có cả những rau nhúc, cây bông súng, rau đắng, húng cây, giá sống và bắp cải bào. Khách hàng đông lắm! Con c̣n cười vui nói với Ba:
Khi nào Ba về con sẽ mở một tiệm bún mắm và rau VÂN KHANH cho Ba ngồi thu tiền. Ba nghe với ḷng se sắt.
Con gái của Ba,
Trớ trêu thay, lúc Ba về con đă là con gái lỡ th́. Ba buồn lắm. Nhờ ơn Thượng Đế ḿnh vượt biên một lần trót lọt. Ba đặt chân đến đất Mỹ vào cái tuổi người ta sắp nghỉ ngơi. Chính v́ vậy mà con lại khổ v́ Ba. Con không muốn Ba đi làm ca đêm giữa trời rét buốt. Con nói cái lạnh miền Bắc Việt Nam đă cứa nát thịt da Ba cả chục năm trời cũng đủ lắm rồi. Ba hăy để con lo. Nhưng Ba đâu đành ḷng như thế. Buổi sáng con ra khỏi nhà là Ba cũng đi. Tiệm giặt ủi gần nhà ḿnh quá mà. Ba nhận phần việc ủi và xếp quần áo. Đi tới đi lui xem máy giặt nào ngưng. Máy sấy nào đồ đă khô. Chỉ vậy thôi. Một ngày, tính ra Ba đi cũng gần 5 cây số. Tội ngiệp con gái của Ba. Lúc người ta báo tin Ba bị xỉu th́ con khóc ṛng. Ba về nhà ở không và cho con nuôi tiếp. Thật người xưa nói đúng! “Trẻ cậy cha, già cậy con” mà.
Vân Khanh con,
Cho đến một buổi chiều, con đưa về nhà một trung niên trẻ. Trung niên mà Ba cho là “trẻ”. V́ Ba thấy diện mạo anh ta cũng dễ nh́n. Ba mừng v́ con của Ba rồi cũng có một bến đợi để neo thuyền. Ba cầu mong cho con hạnh phúc. Chồng của con cũng là chiến hữu của Ba. Gia cảnh cũng không may mắn giống như Ba. Vợ anh đă chết trong lần đi thăm chồng. Cả chiếc xe lăn xuống vực. Từ đó anh dở dở ương ương. Qua Mỹ rồi anh vẫn sống như người mộng du. Cho tới ngày gặp con. T́nh yêu thật là kỳ diệu! Chẳng những khiến cho con gái của Ba trẻ lại mà anh chàng “dở hơi” kia cũng chừng như mới cải lăo hoàn đồng. Cứ 4 giờ khuya , anh thức dậy đi bỏ báo. Tới 9 giờ sáng về. Nghỉ ngơi rồi 5 giờ chiều đi vào hăng. 1 giờ đêm mới trở về nhà. Ba cảm ơn Thượng Đế lần nữa v́ con có người chồng hiền lành và độ lượng. Chứ vào tuổi của Ba không bị đưa vào nhà dưỡng lăo là hiếm lắm. Con nhớ gia đ́nh Bác Th. không” Hai bác cưới vợ cho anh Cảnh từ lúc c̣n ở Việt Nam . Vậy mà qua Mỹ rồi Bác Thanh bị cô dâu xem như gánh nặng. Nhất định đ̣i anh Cảnh phải đưa Mẹ vào Nursing home cho đến chết.
Vân Khanh con,
Cả một thời trẻ tuổi của con đă dành để sống cho cha mẹ. Bây giờ con hăy sống cho con đi. Ba rất cảm động mỗi lần khách đến thăm nhà con hay nói: vợ chồng con có phước lắm nên suưt soát tuổi 60 mà vẫn c̣n có cha để phụng dưỡng. Phải ! Hồi đó ba khó nghĩ mỗi lần nghe người ta cho rằng sự sống con người tính theo công thức: 5 năm, 6 tháng, 7 ngày. Nghĩa là ở tuổi đời 5 bó, tuổi thọ tính theo năm. Đến 6 bó th́ tính theo tháng , mà 7 bó th́ tính theo ngày. Ba đă 80, chắc phải tính theo giờ quá!
Cảm ơn vợ chồng con đă chăm sóc Ba mỗi ngày. Con nói: Ba ơi ! Với chúng con ngày nào cũng là Father’s Day cả. Ba thật có lỗi với con. Hồi đó Ba vẫn buồn thầm trong ḷng khi mẹ con sinh con là con gái. Ông Nội con sợ Ba chết trận th́ không có con trai nối dơi tông đường. C̣n nếu Ba già mà yếu đau th́ con là gái không thể chăm cho Ba được.
Ca dao có câu:“Trai mà chi ,
Gái mà chi
Con nào có nghĩa có ngh́ th́ hơn”.
Nói đến đây Ba chợt nhớ loáng thoáng câu chuyện “Tấm đắp mông ngựa” mà Ba đă đọc từ rất lâu:
Chuyện kể :
Một người cha đă đem cả gia tài c̣n lại của ḿnh cưới cho con cô vợ giàu, trẻ đẹp. Một thời gian đầu sống vui. Rồi những đứa cháu nội lần lượt ra đời. Người cha mỗi ngày một già yếu. Người con trai rất yêu và nể vợ. Dần dần quên đi trong nhà c̣n có người cha. Mùa Đông lạnh lẽo mà sức già chịu không thấu những ngày giá tuyết phũ phàng.Trong khi những con ngựa nuôi trong chuồng th́ được giữ ấm bằng những tấm đắp mông. Đến chừng không thể chịu đựng được nữa người cha bèn gọi con trai để nói rằng:
– Con ơi , hăy cho cha một tấm đắp mông ngựa đễ cha dễ ngủ v́ mùa Đông nầy lạnh quá!
Con dâu nghe được bèn nói với chồng:
– Anh hăy lấy tấm đắp cũ ngoài sân kia mà cắt cho cha một nửa.
Người con trai làm theo lời vợ. Trong lúc cố dùng sức cắt đôi tấm đắp ra th́ đứa con nhỏ đến gần, hỏi:
-Cha ơi, sao không cho ông Nội cả tấm đi” Cha cắt ra làm chi “
Người cha trả lời:
– Để dành con à.
Hôm sau, người con trai thấy đứa con ḿnh cũng đem tấm đắp mông ngựa khác cắt ra làm đôi. Người con trai giận dữ hỏi:
– Con làm cái ǵ vậy” Tại sao con cắt nó ra”
Đứa con nhỏ đáp:
– Nửa tấm nầy con cho ông Nội. C̣n nửa nầy để dành khi nào cha già con sẽ cho cha.
Người cha giật ḿnh hối hận. Từ đó, hết ḷng chăm sóc cha ḿnh cho đến cuối cuộc đời.
Vân Khanh,
Ba ước ao những người cha khác cũng có con hiếu thảo như con gái của Ba. Ba rất tự hào về con. Trong lúc có biết bao gia đ́nh, cha mẹ ngậm đắng nuốt cay v́ những đứa con Việt Nam sống theo kiểu Mỹ. Rất tự do! Thậm chí đă khước từ hai chữ HIẾU KÍNH cha mẹ, làm cho các bậc sinh thành hàng ngày sống “nước mắt chan cơm” th́ Ba đă được vợ chồng con hết ḷng chăm chút từng miếng ăn, giấc ngủ.
Người xưa nói: “Hiếu thuận huờn sinh hiếu thuận tử. Ngỗ nghịch huờn sinh ngỗ nghịch nhi”. Ba ước nề nếp gia đ́nh ḿnh là như vậy.
Ba của con,
HOÀNG YẾN
Thư của Tôn Vận Tuyền
(1913 - 2006)
nhà kinh tế, chính khách nổi tiếng người Đài
Loan gửi cho con trai
Tôn Vận Tuyền và phu nhân
Con trai yêu dấu!
Đời người phúc họa vô thường! Không một ai biết trước ḿnh sẽ sống được bao lâu. Có một số việc tưởng nên sớm nói ra th́ hay hơn. Cha là cha của con, nếu cha không nói với con, có lẽ không ai nói rơ với con những điều này!
Những lời khuyên để con ghi nhớ này, là kết quả bao kinh nghiệm xương máu, thất bại đắng cay trong cuộc đời, mà bản thân cha đă trải nghiệm. Nó sẽ giúp con tiết kiệm nhiều những nhầm lẫn hoang phí trên bước đường trưởng thành của con sau này.
Dưới đây là những điều con nên ghi nhớ trong cuộc đời:
- Nếu có người đối xử không tốt với con, đừng bận tâm cho mất thời giờ. Trong cuộc đời này, không ai có nghĩa vụ phải đối xử tốt với con, ngoại trừ cha và mẹ của con. Nếu có người đối xử tốt với con, ngoài việc con phải biết ơn và trân quư, con cũng nên thận trọng suy xét, v́ người đời làm việc ǵ thường có mục đích và nguyên nhân. Con chớ vội vàng xem đối phương là chân bằng hữu.
- Con có thể yêu cầu ḿnh phải giữ chữ "Tín", nhưng không thể bắt người khác phải giữ chữ tín với ḿnh. Con có thể yêu cầu ḿnh phải đối xử tốt với người khác, nhưng không thể kỳ vọng người khác phải đối xử tốt với con. Con đối xử người ta thế nào, không có nghĩa là người ta sẽ đối xử lại ḿnh như thế ấy, nếu con không hiểu rơ được điểm này, sẽ tự chuốc lấy buồn phiền cho ḿnh mai sau.
- Trên đời không phải không có người nào mà không thể thay thế được, không có vật ǵ mà nhất định ḿnh phải sở hữu được. Con nên hiểu rơ ở điểm này. Nếu mai sau rủi người bạn đời không c̣n muốn cùng con chung sống, hoặc giả con vừa mất đi những ǵ trân quư nhất trong đời, th́ con nên hiểu rằng: Đây cũng không phải là chuyện lớn lao ǵ cho lắm!
- Trên đời này chẳng hề có chuyện yêu thương bất diệt. Ái t́nh chỉ qua là một cảm xúc nhất thời. Cảm giác này tuyệt đối sẽ theo thời gian, hoàn cảnh mà thay đổi. Nếu người yêu rời xa con, hăy nhẫn nại chờ đợi, để thời gian từ từ gột rửa, để tâm tư ḿnh dần dần lắng đọng th́ nỗi đau thương cũng sẽ từ từ nhạt nḥa đi. Không nên cứ ôm ấp hoài niệm măi cái ảo ảnh yêu thương, cũng không nên quá bi lụy v́ t́nh.
- Đời người ngắn ngủi, nếu hôm nay con đă lăng phí thời gian, mai đây hiểu được th́ thấy rằng quăng đời đó đă vĩnh viễn mất rồi. Cho nên càng biết trân quư sinh mạng của ḿnh càng sớm, th́ con sẽ được tận hưởng cuộc đời ḿnh càng nhiều hơn. Trông mong được sống trường thọ, chi bằng con cứ tận hưởng cuộc đời ḿnh ngay từ bây giờ.
- Cha không yêu cầu con phải phụng dưỡng cha trong nửa quăng đời c̣n lại. Ngược lại, cha cũng không thể bao bọc nửa quăng đời sau này của con, khi mà con đă trưởng thành và tự lập. Đây là lúc cha đă làm tṛn trách nhiệm của ḿnh. Sau này con có đi xe buưt hay đi xe hơi riêng; ăn súp vi cá hay ăn ḿ gói, tự con lo liệu lấy.
- Gia đ́nh thân nhân chỉ là duyên phận một đời. Bất luận trong kiếp này chúng ta sống chung với nhau được bao lâu và như thế nào, nên trân quư khoảng thời gian sum họp, gia đ́nh đoàn tụ. Kiếp sau, dù ta có thương hay không, cũng không chắc sẽ c̣n gặp lại nhau.
- Tuy có nhiều người thành công trên đường đời mà học hành chẳng đến đâu. Nhưng điều đó cũng không có nghĩa là không cần học hành mà vẫn thành công. Kiến thức đạt được do việc học hành, là vũ khí trong tay của ḿnh. Ta có thể lập nên sự nghiệp từ hai bàn tay trắng, nhưng không thể thiếu sự hiểu biết. Nên nhớ kỹ điều này!
- Hơn mười mấy, hai mươi mấy năm nay, cha tuần nào cũng mua vé số, nhưng đến nay, ngay đến giải 3 vẫn chưa từng trúng. Điều này chứng tỏ rằng: muốn phát đạt phải siêng năng làm ăn, nỗ lực phấn đấu chứ không phải chờ đợi điều may mắn đến với con. Trên thế gian này không có buổi ăn trưa nào miễn phí cả. Nếu may mắn có đến với con, đấy là điều tốt, c̣n nếu không th́ cũng chẳng có vấn đề ǵ, bởi tất cả phải dựa vào chính bản thân con.
- Con hăy biết ước mơ, nhưng để trở thành hiện thực th́ ước mơ đừng xa rời thực tế, đừng hăo huyền và ảo tưởng. Con phải luôn có niềm tin. Không chỉ là niềm tin vào chính bản thân ḿnh mà con cũng cần có niềm tin vào mọi người, niềm tin vào cuộc sống. Nếu không có niềm tin, con sẽ chẳng thể làm được việc ǵ.
Công việc, cuộc sống đôi lúc sẽ có những khó khăn, trở ngại đ̣i hỏi con phải luôn nỗ lực. Để có được những thành công th́ không thể thiếu sự cố gắng và say mê, con ạ. Hăy nhớ rằng 'thàng công không phải là một đích đến, đó là một quá tŕnh'. V́ thế, con hăy tiếp tục ước mơ, tiếp tục tin tưởng và không ngừng nỗ lực, con nhé!.
Tôn Vận Tuyền (10/11/1913 - 15/2 /2006), là một kỹ sư, quê ở Bồng Lai, Sơn Tây (Trung Quốc).Ông là một nhà kinh tế, một chính trị gia Đài Loan. Ông có công xây dựng mười dự án siêu cấu trúc (như Sân bay quốc tế Tưởng Giới Thạch, Nhà máy Điện hạt nhân số 1, đường cao tốc quốc gia Tôn Dật Tiên, Viện nghiên cứu Công nghiệp Quốc gia...
Ông được coi là một trong những người tạo ra sự bứt phá về công nghệ và kinh tế ở Đài Loan.Ngày 24/2/1984 ông bị đột quị, sau khi phục hồi chỉ có thể ngồi trên xe lăn. Ông mất vào tháng 2/2006 tại Đài Bắc, hưởng thọ 92 tuổi.