Những Bước Đi
Phóng tác của Phúc Trung
Hàng năm trong vạn nẻo đường có biết bao kẻ ra đi … họ đi từ Đông sang Tây, từ Âu sang Á. Từ những làng mạc xa xôi đến kinh thành hoa lệ, ra đi để t́m lẽ sống riêng cho họ và cũng có kẻ ra đi để t́m cuộc sống chung cho nhân loại.
Trước thềm nhà hay nơi cổng làng đă chứng kiến cảnh ly biệt của bao kẻ ra đi … rồi quay về với nét phong trần bụi cát c̣n vương lại manh áo thê lương hay ra đi để không bao giờ trở lại.
Một kẻ vừa bước chân ra đi trong đêm tối âm thầm nh́n thê nhi c̣n mơ ngủ, chưa biết ǵ ở thực tại, có một cảnh biệt ly, mơ ngủ như bao người mê lầm trong bể khổ và vội vàng hấp tấp ra đi tránh ṿng ràng buộc luyến ái và có lẽ đă tự nguyện ta sẽ ra đi, và đi măi không về nếu chưa t́m được cuộc sống tươi đẹp cho tương lai.
Ngày nay đi rồi ngày mai lại tiếp tục đi … Trên bước đường gồ ghề hay những rừng núi âm u, ma chướng, bao nhiêu là trở ngại, kẻ ấy vẫn cương quyết ra đi…
Có một chiều sức đă tàn, kẻ lữ hành không thể lê gót đi xa được, nhưng cũng cố gắng khập khểnh tiến lên vài bước để rồi đuối sức, thân ngă bên lề đường tránh bước cho kẻ khác đi qua.
Trong đêm tối, trong rừng núi hoang vu, kẻ ra đi lại tỉnh giấc v́ những tiếng gọi huyền bí từ đâu vẳng lại: “Đường c̣n xa, trở ngại c̣n nhiều, con hăy cố gắng tiếp tục cuộc ra đi …”
Một chiều lá vàng rơi theo gió rồi tiếp theo một đám mưa bụi vào thu. Kẻ lữ hành tránh mưa dựa lưng vào một ḥn đá, đôi mắt từ từ nhắm lại, tiếng vang từ đâu vẳng lại:
“Con đi, ngày xưa … xa xưa lắm rồi, có một người bỏ ngai vàng điện ngọc, hàng trăm vũ nữ yêu kiều, kẻ hầu ngựi hạ vợ quư con yêu để ra đi …
Qua bao nhiêu gian khổ, kẻ ra đi dược toại nguyện, ngày nay nhân loại vui tươi, bao nhiêu vua chúa quỳ dưới chân kẻ ra đi khi người trở lại, để được ban những ḷi vàng …
Mưa bụi bay qua những chiếc lá vàng rơi khắp nẻo đường, kẻ ra đi lại tiếp tục đi, người ở lại bao giờ cũng mong đợi … và cầu mong sớm được duyên lành …
PHÚC TRUNG
Trích từ Phật Giáo Văn Tập NHỊP CẦU
do GĐPT Giác Minh xuất bản năm1959