Paris có gì lạ không em ? (1)

Trước khi đi, tôi đã gọi điện thoại cho anh Đỗ Văn Bình cũng như anh Nguyễn Mai Ninh tôi sẽ đi Paris thăm người thân, ở chơi vài tuần. Lộ trình bay của tôi từ Louisville, chuyển máy bay ở phi trường Dulles tại Washington DC, thật ra đó là phi trường quốc tế nằm trên đất Virginia, còn phi trường nội địa Regan nằm sát Washington DC, từ đây phi cơ bay thẳng tới Charles de Gaulle.

Lên phi cơ tại nhà lúc 2 giờ 30 chiều ngày 16-5-2012, khi đến Charles de Gaulle là 7 giờ sáng, có hai người cô của nhà tôi đi đón, một cô ở San José qua chơi mấy tuần trước, một cô đi du học từ năm 1965, cô này mời sang chơi.

Buổi chiều tôi gọi điện thoại tới thăm anh Đỗ Văn Bình, nguyên hiệu Trưởng Trung Tâm Chuyên Nghiệp Phan Đình Phùng, anh cho biết hiện đang dạy tại Đại Học Phật Giáo Linh Sơn, hẹn hôm nào đưa tôi đi thăm chơi Paris một ngày, báo trước cho anh 24 tiếng để anh sắp xếp chương trình, anh cũng có chút bận vì phải về thăm ông cụ thân sinh già yếu, đang sống nghỉ hưu tại thành phố HCM sau khi phục vụ đảng trên 50 năm.

Tôi lại gọi điện tới thăm anh Nguyễn Mai Ninh, nguyên giáo sư Nguyễn Trường Tộ, dạy môn Kỹ Nghệ Họa. Anh Ninh và tôi đã liên lạc nhau từ trước, có mời tôi tới nhà ở chơi vài hôm. Hôm tôi gọi tới anh Ninh cho biết sẽ đi Hòa Lan trong mấy ngày cuối tuần, tôi hẹn sau khi anh đi chơi về tôi sẽ gọi lại, nếu tiện tôi liên lac với anh Bình cả ba anh em cùng đi chơi cho vui.

Anh Nguyễn Mai Ninh cho biết chưa lần nào gặp anh Bình ở Paris, xin tôi địa chỉ của anh Bình, tôi cho địa chỉ, chắc ngay sau đó hai anh đã liên lạc với nhau.

Tôi cũng muốn thăm anh Trần Thanh Hiệp tại Paris, gọi hỏi thăm anh Tuệ Linh ở Santa Ana, anh Tuệ Linh cho biết anh Hiệp đang ở tại Nam California.

Nơi tôi ở là quận Gentilly ngoại ô giáp với Paris, nghe nói đi bộ cách chợ Tàu ở quận 13 chừng 25 phút, phố xá cũng như Đà Lạt, có những ngôi nhà lầu cất liền với những ngôi nhà trệt, đường xá chật hẹp, trước nhà có đường xe bus 57, đi xa chừng 10 hay 15 phút có đường xe điện ngầm.

Người ta nói tới Paris là nói tháp Eiffel, nói tới khải hoàng môn, nói tới sông Seine, nhà thờ Notre Dame de Paris, vườn Lục Xâm Bảo, uống cà phê vỉa hè, chưa uống café, chưa thấy những thứ đó y như rằng chưa tới Paris. Tôi nghĩ thủng thẳng rồi sẽ tới, cũng như chuyện tôi đi tới đây hôm nay.

Năm 1964, đáng lẽ tôi đã đi Paris do anh tôi muốn cho đi du học, sau anh tôi lo ngại nếu tôi sang Pháp, anh tôi thất nghiệp, cả hai anh em khốn khổ, nên cho tiền tôi ở lại Việt Nam học, sau đó anh Nguyễn Hữu Huỳnh chủ vựa cá chợ Trần Quốc Toản biết được, bảo tôi cứ đi anh ấy chu cấp cho, nhưng sau ba hôm suy nghĩ tôi từ chối lòng tốt của anh ta. Năm 1980, tôi xin đi sang Pháp, phỏng vấn không được chấp thuận. Tới hôm nay mới đến Pháp, tôi nghĩ chuyện gì đến tự nhiên nó đến.

                                                                                                                                     Paris 21-5-2012

-------
(1) Thơ Nguyên Sa