Ngày Hội Trường 21-11-2009
Trung Học Kỹ Thuật Nguyễn Trường Tộ
& Trung Tâm Chuyên Nghiệp Phan Đình Phùng

      *

Năm nay, tôi có dự định về Việt Nam để khám lại Tiền liệt tuyến, nếu được sẽ kết hợp dự Ngày Nhà Giáo Việt Nam, bởi vì trong ngày này sẽ có dịp gặp lại nhiều đồng nghiệp và các em học sinh, nhưng có vài việc, tôi không chủ động được nên không biết khi nào về Việt Nam.

Ông bà Nhất Giang chủ nhiệm nhật báo Chiêu Dưong ở Úc, có mời tôi sang Úc chơi vào dịp Hội Liên Trường Kỹ Thuật Úc họp vào khoảng cuối tháng 11, tôi xin lỗi không thể sang Úc vì định đi viếng Phật tích ở Ấn Độ vào đầu năm 2010, nhưng sau cùng nhà tôi có thong tin đi viếng thánh tích vào mùa đông sẽ rất lạnh vì gần Hy Mã Lạp Sơn, thế là chúng tôi hủy bỏ, nên lấy vé về Việt Nam, nhằm lúc người ta ngại cúm H1N1 nên mua vé cũng dễ, ngày 5 mua vé 17 đi, đến ngày 16 vẫn chưa có Visa, gọi điện thoại cho đại lý vé, họ cho biết nhất định sẽ có vé trong ngày 16, tôi hồi hộp chờ đợi, mãi đến 4 giờ chiều, Fedex mới chuyển Visa đến cho tôi.

Về Việt Nam, tôi muốn dành sự ngạc nhiên cho mọi người, nên tôi không cho ai biết tôi đã về, nên khi tôi đến dự ngày nhà giáo 21-11-2009 tại nhà hàng Đoàn Viên, ban tổ chức, các đồng nghiệp cũng như một số học sinh đều ngạc nhiên về sự hiện diện của tôi.

Những năm trước, tôi đã thấy Thầy Vũ Duy Thuận, Phan Đình Du, Lê Quyên, Nguyễn Ngọc Quế …. Năm nay, ngoài các Thầy Vũ Duy Thuận, Phan Đình Du, Nguyễn Ngọc Quế, còn có sự hiện diện của Tổng Giám Thị Trần Văn Sáng, gs Kỹ Nghệ Họa Nguyễn Minh Phước, gs phụ trách Hiệu Đoàn Phùng Văn On, gs Máy Dụng Cụ Nguyễn Ngọc Thượng, Trung Tâm Phan Đình Phùng có Phạm Mạnh Tùng, Lê Quyên, gs Rốt và các Cô Sảnh, Thủy, Nga, Hoàng ….

Tôi đã gặp lại và nhớ ra các em Nguyễn Văn Bính, Bùi Thành Nghệ (Nghệ Em), Trần Văn Nhựt, Bạch Văn Cường, Phạm Hữu Tâm, các em hỏi thăm tôi, hết em này đến em khác, làm cho tôi không thể theo dõi diễn biến chương trình, tôi nhớ hình như trước khi buổi lễ bắt đầu, Phạm Thị Mỹ Dung Thủ Quỹ, báo cáo tài chánh, hoạt động trong năm qua, sau đó một em trong Ban Tổ chức đọc diễn văn chào mừng quý Thầy Cô, và các bạn học đã tham dự.

Kế đó các em mời tôi phát biểu, lâu quá mấy chục năm rồi tôi không nói chuyện trước các đồng nghiệp và các em, lại thêm từ khi tôi vào mặc dù Nguyễn Hữu Phúc báo cho tôi biết, tôi được mời phát biểu, nhưng các em cứ nói chuyện, hỏi thăm thành ra tôi không có sắp xếp nói gì. Cho nên nghĩ tới đâu tôi nói tới đó, đại ý tôi chào mừng quý đồng nghiệp chào mừng các em hiện diện, ca ngợi các em đã xây dựng nên truyền thống “Tôn Sư Trọng Đạo”, giúp đỡ Thầy Cô và các bạn khi đau yếu, khó khăn, mong các em gìn giữ và phát triển hơn.

Sau khi tôi phát biểu xong thì tôi được mời đứng lại, và ban tổ chức mời Cô Nga (phu nhân Bùi Danh Dinh) cùng lên sân khấu để tặng cho mỗi người đại diện cho một trường một lẳng hoa.

Sau đó ăn uống, trong thời gian này Ban Tổ Chức Xổ số cho những học sinh tham dự, các em ca nhạc giúp vui, và tặng cho Thầy Cô mỗi người một món quà.

Rồi chụp ảnh lưu niệm, các Thầy Cô ngồi, các em đứng sau chụp theo từng lớp, T1, T2, T3, T4 …..

T1

T2

T2

T3

T4

 

Bang Vang T1

Sau đó tiến hành bầu Ban Đại Diện mới, tuy bầu từng người nhưng hình như những người cũ đều được tín nhiệm lại.

Sau cùng Ban Đại Diện mới họp bàn vài việc trước mắt, các em lại mời tôi ở lại chơi cho nên tôi được tham dự phiên họp này, theo như Mỹ Dung báo cáo thì tiền anh chị em học sinh đóng góp, sau khi chi phí tất cả còn dư khoảng 2 triệu, tiền của các Thầy Cô và các học sinh nước ngoài gửi về chưa xài tới trên 10 triệu.

Sau khi họp bàn, Ban Đại Diện chung quyết ý kiến không giữ tiền tồn quỹ, số tiền hiện có dành 1 triệu để trả các chi phí phát sinh, còn lại biếu Thầy Hồ Ngọc Thu, Thầy Võ Văn Khéo mỗi người 4 triệu, khoảng 3 triệu trợ cấp cho một người cần phải chích thuốc trị Viêm gan.

Nguyễn Hữu Phúc mời tôi hôm sau, chủ nhật đi thăm Thầy Hồ Ngọc Thu, còn lại 2 đoàn khác do các em đi.

Bùi Thành Nghệ quyến luyến tôi, em ngồi bên cạnh trong khi họp, cho biết Nghệ Anh có tên thật là Bùi Thành Trải, em này đã mất, có hai con, vợ củ Bùi Thành Trải nuôi hai con đang du học ở Mỹ.

Mấy lần trước tôi về, có gặp Mai An Phong, lần này gặp lại Phong em cho biết thỉnh thoảng có việc, em mới lên Phi trường Tân Sơn Nhất, mấy lần em có gặp tôi ở phi trường, một lần em có cho tôi địa chỉ, nay em vẫn ở đó, có lần em gặp nhưng thấy tôi bận nên không hỏi thăm. Em có hai con đi du học ở Mỹ, còn đứa thứ ba không chịu đi!

Khi các em họp xong, tôi ra về có em Dũng, Nguyễn Văn Bính và Phạm Hữu Tâm chạy kè theo và đưa tôi về tận nhà, các em cũng ở gần khu đó.

Trưa hôm sau, như đã hẹn, Nguyễn Hữu Phúc lái xe Toyota, em Tạ Văn Vàng đi xe gắn máy đến đón tôi đi thăm Thầy Thu, trên đường đi lại ghé đón Tiến cùng đi, em mời tôi vào nhà, Phúc cũng như Tiến đều là Giám Đốc Công Ty, Phúc về may mặc vải sợi, công ty Phúc sản xuất loại vải chống cháy, chống Virus … hàng bán nội địa và xuất khẩu, Công ty của Tiến có hai xưởng với 50 công nhân, máy móc hoàn toàn tự động, sản xuất sản phẩm nhựa cao cấp có thể cạnh tranh với hàng Trung quốc.

Rất mừng nay các em thành đạt, nhiều em vẫn còn sử dụng kiến thức học ở trường để áp dụng vào nghề nghiệp kinh doanh của mình, có những em chuyển sang nghề khác như Bác sĩ, Luật sư, Kiến Trúc sư.

Chúng tôi đến nhà Hồ Ngọc Thu, anh ở với con gái trong Cư xá Điện Lực ở Quận 2 (Thủ Thiêm), khi vào nhà, anh đang nằm ngủ, chúng tôi đánh thức Thầy Thu dậy, hỏi anh có nhận ra từng người không, các em thì Thầy Thu nhớ, còn tôi Thầy Thu quên, tôi chờ 2 phút sau hỏi lại, Thầy Thu đáp :

- Huỳnh Ái Tông. Mầy số cũng lớn, hồi đó tao bắn mầy mà không chết! Mày chết tao cũng ở tù.

Quả là Thu có trí nhớ, nay tuy không còn đi lại được sau cơn tai biến mạch máu não sáu, bảy năm về trước, nhưng Thầy Thu nhớ được nhiều chuyện, lý thú. Tôi kể cho các em cùng đi biết: Ngày xưa chúng tôi cùng ở đơn vị, Thầy Thu đi nhậu về, lúc ấy chừng 12 giờ trưa, tôi đang làm việc, phải ký mấy chục tờ Phiếu Hệ để xuất cơ phận sửa chữa xe, súng, tôi sợ trễ nảy công việc khi Thầy Thu hỏi:

-  Mày đi uống rượu với tao không?

Tôi trả lời:                                                                                                                                        

-  Tao bận không đi được!

Thầy Thu móc khẩu Colt 45 ra chỉa ngay tôi nói:

-  Mày không đi tao bắn!

- Không đi!

Súng nổ cái “Rầm”, tôi tưởng Thu dọa, nhưng do đã say nên Thu bắn thật, may mắn làm sao viên đạn không trúng tôi, tôi sợ quá, liền đứng lên cập tay Thầy Thu đi ra, mấy sĩ quan và lính đơn vị nghe súng nổ, chạy lại thấy chúng tôi cập kè nhau đi, biết là không có chuyện gì xảy ra. Nhưng thật sự chút xíu nữa thì có án mạng mà chỉ có Thầy Thu và tôi biết.

Thầy Thu còn kể nhiều chuyện vui khác lien quan đến các Thầy ở Trường. Chứng tỏ bộ óc của Thu còn rất tốt. Sau khi Phúc trao phong bì tiền, chúng tôi chào Thầy Thu ra về.

Đúng như tôi đã phát biểu, các em cựu học sinh Trung Học Nguyễn Trường Tộ và Trung Tâm Chuyên Nghiệp Phan Đình Phùng đã tạo được một truyền thống tốt đẹp “Tôn Sư, Trọng Phụ” và giúp đỡ nhau rất đáng quý đáng gìn giữ và phát triển thêm. Buổi họp mặt nhiều em làm tôi cảm động vì sự cung kính và chân tình.

Ngày 23-11-2009