Vấn vương
Có một cái ǵ đó làm cho tôi muốn nghe ca khúc “Người đi qua đời tôi” của nhạc sĩ tài hoa Phạm Đ́nh Chương phổ nhạc từ bài Thơ cũ của nàng, do Trần Dạ Từ sáng tác.
Lời ca khúc Người đi qua đời tôi của Phạm Đ́nh Chương
Người đi qua đời tôi trong những chiều đông sầu.
Mưa mù lên mấy vai gió mù lê mấy trời
Người đi qua đời tôi, hồn lưng miền rét mướt,
Vàng xưa đầy dấu chân, đen tối vùng lăng quên.
Bàn tay mềm khói sương, tiếng hát nào hơ nóng. Và ai qua đời tôi, chiều âm vang ngàn sóng.
Trên lối về nghĩa trang ...
Nghe những lời linh hồn, nghe những lời linh hồn,
Trong mộ phần đen tối đen.
Người đi qua đời tôi, không nhớ ǵ sao nguời,
mưa nào lên mấy vai, gió nào lên mấy trời.
Người đi qua đời tôi, đường xưa đầy lá úa,
Vàng xưa đầy dấu chân, đen tối vùng lăng quên.
Em đi qua đời anh không nhớ ǵ sao em?
Nguyên bản thơ của Trần Dạ Từ
Thơ Cũ Của Nàng
Người đi qua đời tôi
Trong những chiều đông sầu
Mưa mù lên mấy vai
Gió mù lên mấy trời
Mây mù lên mấy biển
Người đi qua đời tôi
Hồn lưng mùa rét mướt
Đường bay đầy lá mùa
Vàng xưa đầy dấu chân
Ḷng vắng như ngày tháng
Đen tối vùng lăng quên
Người đi qua đời tôi
Chiều ầm vang tiếng sóng
Bàn tay mềm khói sương
Tiếng hát nào hơ nóng
Người đi qua đời tôi
Nghe những lời linh hồn
Phi lao dài tiếng ru
Êm ái ḷng hối tiếc
Trên lối về nghĩa trang
Trong mộ phần tối đen
Người đi qua đời tôi
Không nhớ ǵ sao người
Em đi qua đời anh
Không nhớ ǵ sao em.
Tôi cũng có những người bạn gái, có những khi hẹn ḥ, có người là t́nh nhân, có người ấm áp hơn t́nh bạn. Có người nay đă nằm dưới ḷng đất lạnh, có người ở chốn tha hương, không mong ǵ gặp lại.
Thời tuổi trẻ, t́nh yêu thuở đầu đời vụn dại, tôi không dám nói lời nào, chỉ viết thư t́nh mực tím trên tờ giấy học tṛ.
Rồi từ quê lên tỉnh học, đêm đêm ngồi trước thềm nhà phố, cô hàng xóm và tôi đă chuyện tṛ, đêm nọ tiếp nối đêm kia, t́nh yêu đến lúc nào chẳng biết. Rồi tôi bỏ tỉnh lẻ lên Sàig̣n học, có anh bạn vô t́nh mua bài hát Cô láng giềng của Hoàng Quư tặng cho tôi, nó gợi nhớ cô nhân t́nh của tôi. Sau nầy, khi đất nước đă đổi thay, một lần về quê, gặp lại cô đă trở thành người góa bụa.
Ở Sàig̣n, tôi đă gặp Tiểu Lan, cô nàng không đẹp lắm nhưng thùy mị, dịu dàng. Tôi đă yêu Tiểu Lan, chúng tôi có những cuộc hẹn ḥ, ăn chè Hiển Khánh, đi ciné ở Đại Nam, Rex, Eden, nhưng cuối cùng tôi nói lời chia tay. Cũng bởi người ta thường nói: “Lấy vợ th́ cưới liền tay, chớ để lâu ngày có kẻ dèm pha”.
Rồi tôi quen cô bé đầu ngơ, cô bé mặt tṛn, tóc cắt ngang vai, có đôi mắt to tṛn đen lay láy. Một lần tôi đi vào, cô đi ra. Đi ngang qua rồi, cô c̣n đứng lại ngoái nh́n tôi. Sau đó, một buổi chiều, tôi chở cô bằng xe Velo Solex cà tàng của tôi, đưa cô lên phi trường Tân Sơn Nhất, hai đứa ngồi trên băng đá dưới tàng cây trứng cá, t́m hiểu nhau, tâm đầu ư hiệp. Về sau nàng chuyển lên Biên Ḥa, bị bọn côn đồ bắt, đ̣i chàng họa sĩ Đức cứu chuộc mạng, từ đó tôi đă mất Hà Linh Trúc, không c̣n gặp lại.
Lại chuyện tôi làm rể phụ c̣n nàng làm dâu phụ, vợ chồng của bạn tôi quyết định làm “ông Tơ bà Nguyệt”. Thu Cúc có nước da bánh mật, nên có duyên mặn ṃi, tôi hằng đêm đến nhà kềm cập nàng môn Toán, một hôm vào Chủ nhật, tôi ghé thăm, người nhà cho biết nàng đi công tác xă hội. Lúc đó, trường nàng có phong trào “CTY”, làm cho tôi nghi ngại, tôi âm thầm xa lánh nàng.
Năm sau tôi lấy vợ, nàng đem đến nhà trọ tặng tôi đĩa nhạc Thương hoài ngàn năm với tiết hát Phương Dung và một tập dán ảnh, nàng ghi:
Thương hoài ngàn năm …
Em tin rằng đó là t́nh anh với chị.
Trong tiệc cưới của tôi, nàng có tới nhà hang chúc mừng rồi ra về, không ở lại dự, uống chút rượu mừng cho tôi, cũng để nén chút đau thương cho nàng. Sau nầy, đôi lần tôi có gặp Trần Thị Thu Cúc, nàng đă có gia đ́nh, hạnh phúc bên chồng con.
Năm 1962, tôi thi rớt Tú Tài, anh bạn thấy tôi buồn nên giới thiệu cho cô bạn gái ở đất thần kinh, cô ta là em họ của anh ấy. Đầu năm 1964, tôi có ra Huế chơi, có tới nhà cô ta, và được cô ta mời ăn cơm với vài người bạn nữa. Năm 1965, tôi lại ra Huế, lần nầy anh cô ta đưa về nhà ngủ qua đêm, sáng hôm sau ăn sáng cùng cả nhà rồi mới chia tay.
Sau đó, cô ta vào Sàig̣n, tôi đă đưa cô ta đi ciné ở rạp Văn Hoa, lúc đó đang chiếu phim “Giă từ vũ khí”. Lần khác đưa cô ta đi xem đại nhạc hội ở rạp Hưng Đạo. Năm sau nghe cô ta đă lập gia đ́nh.
Từ khi lập gia đ́nh, tôi biết vài người dành nhiều cảm t́nh cho tôi, nhưng tôi nghĩ cần phải biết giữ hạnh phúc gia đ́nh. Do đó, tôi đă không nghe, không thấy, không biết… Nhưng vào năm 1999, vào dịp lễ Valentine, người bạn gái xa xưa ở đất thần kinh, nay định cư tại Mỹ, gửi tới cho tôi một tấm ảnh có đóa hao hồng tươi thắm. Tôi gửi lại lời chúc hạnh phúc trong mùa lễ hội Valentine.
Tưởng thế là xong, nào ngờ tuần sau, nàng gửi điện thư cho tôi trách: “Tức Anh quá! Gửi cho anh đóa hoa hồng thắm, anh không hiểu chi hết sao ?”. Lúc đó, tôi mới hiểu ra điều ḿnh không muốn hiểu. Thế là chúng tôi trao đổi nhau những điện thư đầy ấp yêu thương. Rồi chuyện phải đến nó đến, nhà tôi đọc được những điện thư trao đổi qua lại trong máy tính của tôi. Tôi đành phải cắt đứt mối dây liên lạc với Lệ Hồng. Chuyện tiếp theo khỏi nói tới… Nó đă đi vào dĩ văng hơn 15 năm qua.
Với nhà tôi là duyên phận, chỉ c̣n hơn nửa năm nữa, là đă tṛn 50 năm chúng tôi sống nghèo, khổ, hạnh phúc bên nhau và sẽ măi sống bên nhau cho đến ngày cuối đời.