BÁC
 

Bài này do Hoàng Cương chuyển tới. Các Trưởng viết Tâm t́nh ḿnh đối với Bác đă có, kể cả tôi, nay một Đoàn sinh GĐPT Tổ đ́nh Vĩnh Nghiêm viết về Bác Gia Trưởng của ḿnh, thế hệ nọ nối tiếp thế hệ kia của GĐPT, chưa hiểu Bác cũng như chưa bắt được ḍng chảy của nó từ Đồng Ấu Phật Giáo, qua Gia Đ́nh Phật Hóa Phổ, qua Gia Đ́nh Phật Tử mới tới Phân Ban Gia Đ́nh Phật Tử ngày nay. Tre tàn măng mọc, để rồi có một cây tre cao vút cao vút, gió thổi qua ngọn tre theo qua, gió thổi lại ngọn tre theo lại ... Cho đến ngày người ta chặt nó xuống làm cột, làm kèo, làm ḍn dông, đ̣n tay, làm rui làm mè, làm lạt buộc cho một ngôi nhà ...
                                                                                                                                                            PT

Hôm nay đưa Bác Liệu ra B́nh Hưng Ḥa hỏa táng.
Thưa Bác, 4 ngày đám tang Bác, con chưa thắp cho Bác được một nén nhang.
Con cũng chưa tụng được cho Bác một câu kinh hay nửa chữ.
Con cũng không biết Bác nhiều, cho đến cái đám tang của bác. Con mới biết Bác là Huynh trưởng cấp Dũng, là Cố vấn Trung ương,...
Nhiều điều con không biết về Bác, con cũng chưa lần nào đi uống cafe với Bác, qua nhà Bác chúc Tết...
Những điều về Bác đọng lại trong con ư?
Bác già.
Bác thích nói nhiều.
...và Bác đă đeo huy hiệu hoa sen cho con.
Giữa Bác và con, chúng ta không hề có quan hệ máu mủ, cũng không phải là gặp nhau hàng ngày tán gẫu nói chuyện, không phải bằng vai phải lứa mà có thú vui giống nhau.
Nhưng mà, cái giây phút khi hát bài Dây thân ái với Bác lần cuối, con đă...
Sao những lời con gặp Bác, Bác kể chuyện thời xưa cho con nghe, con lại không chú ư...
Tại sao những lần Bác rủ mọi người đi cafe, con lại bận...?
Haiz...
Con không biết nữa Bác à.
Phút giây cuối cùng, con bỗng thấy được cái bóng lớn của Bác bao trùm lấy con...thật thiêng liêng, ấm áp.
Không phải là cái xác nằm cứng đờ, lạnh lẽo, nhăn nheo,...mà là một người Bác luôn tươi cười, tuy có hơi chậm chạp.
Con nhớ h́nh ảnh Bác lọm khọm lên chùa vào Đoàn quán, ngồi kể chúng con nghe những chuyện thời trẻ,....
Con nhớ được mắt Bác ánh lên niềm vui được gặp mọi người, được kể chuyện. Cho dù, đó chỉ là những câu chuyện bâng quơ của một ông già thôi.
Con rất hối hận...
Giây phút ấy, con nghĩ là con đă hiểu, GĐPT có ư nghĩa thế nào với cuộc đời Bác. Bác đă sống trọn đời và trọn vẹn với Gia đ́nh, hết t́nh hết nghĩa với Gia đ́nh.
"Tay sắp xa, nhưng tim không xa..."
Con không hề muốn khóc, nhưng con ko ngăn được nước mắt ứa ra.
Vô thường? Con vẫn chỉ là con người thôi.

Minh Quang