CẢM NIỆM VỀ SƯ ÔNG.
Tâm Giác Tâm
Tôi hay tin Sư Ông tịch từ một nhắn tin trong điện thoại của Chị Tâm Phùng. Nghe xong tôi hơi bàng hoàng. Cảm giác đầu tiên là tôi không tin lổ tai mình. Tôi gọi lại cho chị Tâm Phùng không được, tôi gọi một vòng lên chùa, qua Cali cho các anh. Nhưng không ai bắt phone cả. Tôi gọi lên chùa Việt Nam để báo cho Hòa Thượng Viện Chủ, gặp thầy Chân Lễ, tôi hỏi Thầy có biết tin Sư Ông Trí Hiền đã tịch. Thầy hỏi tôi xác định hai lần và yêu cầu tôi phải kiểm chứng lại trước khi báo cho Thầy Viện Chủ. Có lẻ Thầy cũng như tôi, quá bất ngờ đến độ không thể tin. Nhưng tôi hiểu chứ, trong cuộc đời vô thường này mọi chuyện đều có thể xảy ra. Nếu Sư Ông đã hết duyên hóa độ thì Ngài phải an nhiên ra đi thôi. Chỉ có điều tôi biết Thầy còn nhiều ước nguyện chưa thành lắm. Có lẻ một trong những ước nguyện đó là mong cho GĐPT được đoàn tụ dưới một mái nhà LAM chung. Chúng ta thấy rõ điều này trong lễ hạnh nguyện Tam Bộ Nhất Bái của Thầy để cầu nguyện cho sự thống nhất của GĐPT vào tháng 10-2001. Thầy lúc nào cũng thương yêu và lo lắng cho GĐPT, và cho các em nhỏ, cho tuổi trẻ Việt Nam. Thầy lúc nào cũng muốn tổ chức GĐPT tiếp tục được phát triển tốt đẹp, để tương lại tuổi trẻ còn luôn được tiếp xúc với nền Ðạo Lý tỉnh thức mầu nhiệm của Ðức từ phụ Thích Ca Mâu Ni và để các em còn giữ lại được những nét đẹp văn hóa của quê hương dân tộc Việt Nam. Dù bận rộn với nhiều Phật sự Thầy luôn luôn có mặt bên cạnh các em nhỏ khuyến tấn tu học. Vì lở cung thỉnh một số chư tăng về nhà thuyết pháp tối Thứ Năm nên tôi không thể về ngay với quý anh chị dự tang lễ của Thầy, tôi thật là nóng ruột. Sáng sớm Thứ Sáu tôi cùng Đại Ngu Ngũ Duy Dũng, đệ nhị Liên Đooàn Trưởng GĐPT Huyền Quang, lái xe về dự lễ trà tỳ. Tôi vào nhìn và lễ lạy Sư Ông lần cuối mà trong lòng vẫn cứ bâng khuâng, như tiếc nuối đã không về thăm Thầy và nói chuyện với Sư Ông về những tâm tư của mình...
Kính bạch Sư Ông, ngay từ những lần đầu tiên gặp Sư Ông trên Washington D.C.-chùa Việt Nam vùng Hoa Thịnh Ðốn, khi sinh hoạt trong GÐPT Hoa Thịnh Ðốn, con đã thấy trong lòng mình phát sinh một niềm thương kính sâu xa. Con nhìn thấy Thầy luôn có ưu tư cho tuổi trẻ, tha thiết muốn tạo cơ hội để cho tuổi trẻ có dịp tiếp xúc với Ðạo của Từ Bi và Trí Tuệ. Sau đó, con được biết Thầy về hành đạo tại Houston, Texas và nhân duyên đưa đẩy, chỉ vài năm sau đó con cũng lại về Houston và sinh hoạt với đơn vị Huyền Quang do Thầy đứng ra khuyến tấn thành lập vài năm trước đó. Rồi cũng chính Thầy đã luôn theo dõi khuyến tấn các đơn vị GÐPT trong vùng Trung Mỹ chúng con lúc đó để rồi vào năm 1982, Ðại Hội Huynh Trưởng GÐPT Miền Trung Hoa Kỳ đã được tiến hành tổ chức với sự bảo trợ của Thầy. Từng bước, từng bước một, Thầy đã hướng dẫn, nâng dỡ, khuyến tấn chúng con trên con đường xây dựng tổ chức. Con còn nhớ có nhiều đêm Thầy trò thức rất khuya để tâm tình, để lo cho Phật sự và có những lúc Thầy đã phải chạy ngược chạy xuôi để vận động, lo lắng cho chúng con. Con thấy thương Thầy vì Thầy quá ốm yếu mà lại làm việc quá nhiều. Có nhiều lần con nhớ thay vì pha cà phê cho Thầy con đã pha một ly sửa đặc thật lớn và năn nỉ Thầy uống cho có sức khỏe. Con biết Thầy mặc dù không thích ngọt nhưng vẫn uống cho con trẻ vui. Bây giờ nghĩ lại, con biết có lẻ Thầy rất ớn mấy ly sữa đó của con. Rõ ràng là lúc đó con thương mà không hiểu.
Sau đó vào năm 1983, cũng dưới sự bảo bọc và yểm trợ tinh thần cũng như vật thể của Thầy, Hội Thảo Huynh Trưởng GÐPT Việt Nam tại Hoa Kỳ đầu tiên đã được tổ chức tại chùa Pháp Quang. Buổi Hội Thảo này đã được chuyển thành Ðại Hội Huynh Trưởng đầu tiên tại Hải Ngoại, đi vào lịch sử, mở ra một trang sử mới cho GÐPT Việt Nam.
Hạnh của Thầy thật là đáng kính. Thầy sống rất đơn giãn, lúc nào cũng lăn lưng ra làm việc với Phật tử mà chẳng quản ngại nhọc nhằn. Công việc gì Thầy cũng làm, ngay cả quét nhà, rửa chén, dọn rác, khiêng gạch. Ðó là những bài học lớn cho chúng con.
Rồi chúng con GÐPT Huyền Quang từ đó mỗi năm cứ về Dallas ít nhất hai lần để tham dự Lễ Phật Ðản. Vu Lan với Thầy và các đơn vị trên đó. Những ngày tháng đó chúng con có rất nhiều niềm vui.
Gần đây nhất, năm 2004, khi GÐPT Việt Nam tại Hoa Kỳ chúng con lâm vào đại nạn, khổ đau tưởng chừng như không hàn gắn được, vết thương tưởng tưởng chừng như qua cửa tử sinh thì Thầy một lần nữa đã Ðại Hùng Ðại lực đưa đôi tay gầy ốm nhưng vô úy, đầy tình thương và uy lực để nâng đỡ dìu dắt chúng con qua cơn khổ nạn, để hồi sinh sau cơn bão táp phong ba - Thầy đã bảo trợ cho Ðại Hội Toàn Quốc Kỳ VII. Một lần năm 1983, coi như Thầy đã khai sinh chúng con, cơ chế lãnh đạo Trung Ương GÐPT Việt Nam tại Hoa Kỳ và hai mươi năm sau đó, năm 2004, Thầy đã giúp hồi sinh chúng con sau cái đại nạn tối đen nhất của tổ chức. Dù thân tứ đại của Thầy nhỏ nhắn gầy yếu nhưng Thầy vững như cây cỗ thụ cho chúng con dựa và ngưỡng vọng về những lúc tinh thần chợt chao đảo vì những khó khăn, thử thách trên con đường Hoa Sen Trắng. Thầy không cần nghiêng người ra mà bóng mát của Thầy đã bao trùm tổ chức của chúng con.
Con về đưa tiễn Sư Ông lần cuối, nên muốn thì thầm vài lời tâm sự cùng Thầy. Trong một chốc lát, chúng con tưởng Thầy vĩnh viễn ra đi nhưng học Phật và hiểu Phật thì sẽ thấy được Thầy đang còn ở với chung con đây. Hình dáng của Thầy, tiếng nói, những lời dạy của Thầy lúc nào cũng mãi mãi còn trong chúng con, những thế hệ trẻ tiếp nối, và sẽ còn mãi luân lưu trong giòng máu LAM của tổ chức GĐPT Việt Nam khắp nơi...