Thơ Hà Văn Tài

(Cựu sinh viên Trường Hàng Hải - Việt Nam)

 

Kiếp Lưu Vong


Hai chục năm hơn ở Mỹ rồi.
Nhắc ra thêm xót thêm buồn thôi.
Nh́n lên mái tóc đời lưu lạc .
Ngó lại đôi chân phận nổi trôi.
Áo mẹ cơm cha đành lỗi đạo.
Ơn thầy nghỉa nước cũng buông xuôi
Đến nay tuổi đă gần kề lổ
Vận nước gịng đời số kiếp tôi .

Đến với nàng thơ.

 

Tôi đă mất ngôi trường làng nho nhỏ.
Ông thầy già điếu thuốc đỏ lệch môi.
Dạy cho tôi đứa trẻ sắp vào đời.
Khi con lớn hăy thành người hữu dụng.
Tôi đă mất buổi b́nh minh nắng ửng.
Cùng bạn bè bắt dế dọc bờ đê.
Rồi tưng tiu từng con dế mang về.
Dế thắng độ cười hả hê gịn giă.
Tôi đă mất buổi trưa hè êm ả.
Nằm đu đưa mơ ngủ vơng hàng hiên.
Thoáng bên tai lời ru nhỏ mẹ hiền.
Đưa con ngủ bằng điệu ḥ dân dả
Tôi đă mất chiều tan trường rộn ră.
Cùng bạn bè đá bóng ruộng cỏ non
Năm sáu thằng với trái bóng cỏn con
Chạy giành bóng té lăn tṛn ra đất
Tôi đă mất , v́ sao tôi đă mất
V́ tuổi đời chồng chất với thời gian
Hay đời tôi có lắm lúc phũ phàng
Cứ đưa đẩy lang thang về tuổi dại
Thôi hăy đến với nàng thơ thân ái
Dăm ba vần êm ả của tiếng tơ
Tiếc làm chi lối cũ cũng phai mờ
Ngày xưa đó không bao giờ trở lại .