Lời Cám Ơn Chân Thành

Kính gửi Quý Thầy Cô và Quý Anh Chị Học Trò thân thương của Ba em – Thầy LÊ QUANG TẦN,

Em xin phép thay mặt Gia đình, em CHÂN THÀNH CÚI ĐẦU CẢM ƠN tấm chân tình của Quý Thầy Cô, Quý Anh Chị học trò của Ba Tần đã đến thăm lúc Ba bị bệnh và đã đến viếng với tất cả tấm chân tình và số tiền tình nghĩa mà Quý Thầy Cô và Quý Anh Chị đã gửi biếu và đã cùng tiễn đưa Ba em đến nơi an nghỉ cuối cùng. Gia đình em mãi mãi trân quý tình cảm này.

Em tên là Lê Thị Bích Đào là con gái của Ba Tần. Đến bây giờ gia đình em vẫn còn cảm thấy hụt hẫng và trống rỗng cảm xúc khi xem xét lại 27,5 ngày qua kể từ lúc Ba em nhập viện cho đến khi mất.

Ba em vào nhập viện chỉ vì sốt, đau bụng và đi cầu khó khăn khi thì bón, khi thì xổ, và khi vào bệnh viện Bác sĩ chỉ định phải dùng dụng cụ thụt tháo thì đi rất dễ dàng. Sau một tuần nhập viện Bác sĩ đã làm các xét nghiệm, cuối cùng kết luận Ba em bị ung thư trực tràng giai đoạn 4, di căn gan, phổi sơ xẹp 1 lá, khối u tuyến tiền liệt.

Đến hết tuần thứ 2, Bác sĩ thông báo mổ gấp do tắt ruột: Cắt bỏ đoạn ruột già bị ung thư. Trước khi mổ, Ba em vẫn còn đi lại và nói chuyện được rất vui vẻ. Bác sĩ thông báo sẽ mổ nội soi rất đơn giản vì Gia đình em chọn gói phẩu thuật mắc nhất để Ba đỡ đau đớn và tốt cho quá trình gây mê do phổi đã xẹp. Nhưng sau khi mổ xong Ba em chỉ nằm một chỗ không đi nhiều được, và cũng không đi cầu được, ăn uống không được và bị ói ra hết, và vết mổ thì rất dài ở trên bụng khoảng 12cm cùng với 3 lổ nội soi ở bụng.

Một tuần sau nữa Bác sĩ thông báo: vết mổ bị hoại tử, không lành, có nhiều chất dịch nhầy bên trong, bụng trướng sình, khí hơi trong bụng đầy, nếu để đến chiều thì sẽ bị nổ bụng, thế là chuyển Ba vào mổ lần 2 theo dạng cấp cứu và Bác sĩ nói chi phí phát sinh ngoài BHYT sẽ nhiều hơn do cấp cứu. Cả nhà xin ý kiến Ba, Ba đồng ý và vui vẻ cho Anh Chị Em tắm rửa thay đồ để vào phong mổ lần 2, bởi vì Bác sĩ nói với Ba là: Ba em chỉ bị tắc ruột non, bây giờ mổ thông ruột non, đoạn ruột bị ung thư không sao hết, chỉ cần 30 phút là xong, đơn giản lắm. Vậy mà trưa 11 giờ ngày 31/07/2017 Ba vào phòng mổ và mãi mãi không tỉnh lại, đến 7 giờ 30 phút sáng ngày 01/08/2017 Bác sĩ thông báo Ba em hôn mê sâu và không thể tỉnh lại. Bác sĩ sẽ chích cho Ba một mũi thuốc để giữ tim còn đập và trong vòng 1 giờ đồng hồ phải rời bệnh viện để cho Ba về nhà để được mất ở nhà, mà khỏi phải vướng bận thủ tục rườm rà tại bệnh viện nếu như mất ở bệnh viện.

Cả nhà em hoang mang, tại sao Bác sĩ nói là chỉ 30 phút đơn giản, sức Ba em vẫn còn khỏe, vậy mà tại sao mổ mà không tỉnh lại? Và lại thông báo quá muộn khi chỉ còn 1 tiếng đồng hồ thôi? Xe cấp cứu chở Ba về đến nhà, người Ba vẫn còn ấm, tim Ba vẫn còn thoi thóp, chân tay Ba chưa lạnh, nhưng dần dần Ba ra đi chưa một lời trăng trối, chưa một lần nắm tay các con chúc mừng sau khi mổ, Ba đã không còn biết gì sau ca mổ lần 2 ấy.

Từ lúc Ba em vào bệnh viện đến lúc Ba mất đi thì 27,5 ngày ở bệnh viện của Ba với rất nhiều cảm xúc vui bồn lẫn lộn, Ba em đã được nhận rất nhiều tình cảm về tinh thần lẫn vật chất của Quý Thầy Cô, Quý Anh Chị học trò Ba, Quý Bạn bè thân hữu của Ba và của Gia đình Sui gia đã giúp Ba em có rất nhiều nghị lực và lúc nào cũng tươi cười. Ba đã ra đi vẫn với hình ảnh nụ cười hy vọng trên môi trước khi bước vào phòng mổ lần 2.

Em xin phép chia sẻ chặng đường này của Ba đến Quý Thầy Cô và Quý Anh Chị để em được vơi bớt cảm xúc buồn và bất ngờ mà cho đến giờ em vẫn chưa thể nào quên được.

Sau quá trình này, có dịp hỏi thăm khắp nơi, ai cũng khuyên: Không nên mổ bất kỳ bệnh gì ở bệnh viện Nguyễn Tri Phương, em thấy lời này là đúng cho đến hôm nay. Có lẻ là ý Trời, và số của Ba em ở cõi nhân gian này đã hết.  

Trân trọng,

LÊ THỊ BÍCH ĐÀO