Thú đá banh

 

          Lúc vào học lớp đệ thất ở trường Kỹ Thuật Cao Thắng thì chúng tôi đã có môn th̉ dục thể thao trong chương trình học.


          Về Thể Dục Thể Thao, chúng tôi học,trong nhiều năm với thầy Thành, người dong dỏng cao, nước da ngăm đen
. Ban đầu chỉ học những động tác tay chân, vặn vẹo đầu cổ,  trong sân trường , nhưng sau đó chúng tôi đi lên sân Hào thành sau này gọi là sân vận động Hoa Lư ở đường Đinh Tiên Hoàng. Tên Hào Thành có lẽ do một góc của thành Gia Định xưa thời tả quân Lê văn Duyệt, sau bị Tây phá hủy cất thành mới nhỏ hơn.

 

          Năm 1960, trường có tŕnh diễn ở sân Tao Đàn, có Tổng Thống Ngô Đ́nh Diệm chủ tọa. Ngày ấy đủ các trường Gia Long, Trưng Vương, Trương Vĩnh Kư, Chu Văn An ... Thọ An, Hữu Lộc cầm bàng tên trường, dẫn đầu phái đoàn của trường.

 


Diẽn hành trên sân Tao Đàn

            Thời đó có phong trào đi học nhu đạo với võ sư Hổ Cẩm Ngạc ở sân Phan Đ́nh Phùng. Anh Lý là trưởng lớp có rủ tôi đi học, nhưng tôi không có ý niệm gì về môn võ nầy nhưng cũng tò mò đi xem họ học cái gì? Khi thấy các võ sinh xoa tay chân đầu cổ cho nóng, chào thầy xong rồi đứng tấn lâu quá chắc họ mỏi chân lắm và tập té thì chẳng có gì là hứng thú, còn sợ gẫy tay trật vai thì khốn, vả lại phải đóng học phí thì tôi chán bỏ ra về.

 

          Anh Lý và tôi đi coi hát ở rạp Long Phụng đường Phạm Ngũ Lão, trước nhà ga, khi vào trong rạp bổng có mấy anh trẻ bao vây hai đầu, tôi rút dũa ra, anh Lý nói: “Mầy chạy ra ngoài đợi tao giải quyết cho xong”. Một lúc sau anh ta ra, cho tôi biết có dây lưng nâu nhu đạo học trò của Hồ Cẩm Ngạc. Thì ra chuyện anh ta tán gái bị vây để trả thù. Xem thế thì cái võ này gíup võ sinh tự vệ khi cần thiết.

          Trên sân Hào thành  chúng tôi học chạy, nhẩy cao nhẩy dài rồi sau buổi tập chúng tôi ở lại đá banh. Dần dần tôi ghiền môn này vì chạy nhẩy nhiều, có mục đích thắng đối thủ và nhờ vậy thân thể tôi trở nên cứng cáp, cho nên tôi thường lén lúc ngủ trưa của  ba tôi để lên sân Hào Thành đá banh.

 

          Thú nhất là khi tôi bắt đầu đá trái banh bay bổng lên và có ép phê xoắn theo qu đạo cong veo khó đoán ra. Tôi say mê theo dõi các lời bình luận của phóng viên thể thao Huyền Vũ về các cầu thủ nổi danh của các hội tuyển như Ngôi sao Gia Đ̣inh, Cảnh sát, Ngôi sao Gò Vấp, hay các trận cầu quốc tế giữa Điểu Hà Uruguay, Ba Tây, Anh, Pháp, Đức...và vua Pélé của hội tuyển Ba Tây. Cùng với những chiến thuật tân kỳ như 2-4-4, chữ M, chữ W…

 

          Thằng  Hồng-Hoàng tổ chức với anh nó học ở trường Huỳnh Khương Ninh một cuộc đá banh giao hữu, chúng tôi kéo nhau lên sân hào thành để ủng hộ hội nhà. Khi chúng tôi thua 2 -1 thì một anh trong lớp móc dũa ra đòi dũa đối phương. Thấy nguy, thằng Hoàng với anh nó dừng cuộc đá thương nghị, trận đá tiếp tục và đội Cao thắng thắng 3-2.

 

          Để luyện tập đá banh, lớp chúng tôi thường tổ chức thành hai đội với ít nhiều cầu thủ tham dự. Không có mai dô như ngày nay, chúng tôi phân biệt nhau bằng một bên mặc áo thun và một bên ở trần. Tôi thường giữ vai tiên phong hay hậu vệ phải chạy nhiều nhưng có cái thú là đá trái banh lọt lưới đối phương.

 

        Thằng Hoàn mập mạp giữ gôn, nó không chạy nhiều nên bị lạnh đứng co ro, lúc banh tới nó để thủng lưới bị anh em la ó. Có anh bạn làm biếng chạy, nó đứng sau gôn chờ banh tới chạy ra đá lọt lưới, nó bị  hors jeu, chúng tôi gọi nó là thằng ăn cắp trứng gà. Anh Xuân có tu huýt làm trọng tài.

 

 

 

 Cầu thủ năm 1961

 

          Tụi tôi lên đá banh trên sân Hoa Lư, thằng Toàn nhỏ con đang chạy theo trái banh một mình thì có một anh lớn con ra dành trái banh của nó, tụi tôi kéo xuống khệnh cho nó một trận, nó bị thương, ai dè nó học đệ lục trong trường và thưa với ông hiệu trưởng, thế là chúng tôi phài vào bệnh viện xin lỗi nó.

 

          Tôi vẫn còn thích đá banh lúc ban đầu khi sang Pháp học, nhưng bọn sinh viên tây cao lớn, có sức khoẻ hơn tôi nên khi ra sân đá banh thì chịu thua, nên tôi không đá banh nữa. Nhiều đứa không ra sân đá banh nhưng thích xem Tivi để có dịp hò hét ủng hộ hội nhà vì lúc ấy hội Nantes nhiều lần vô địch xứ Pháp.

 

          Karl marx đã nói “Tôn giáo là thuốc phiện của dân chúng”, bóng đá đang thay cho tôn giáo, nên ngày nay dân chúng chỉ quan tâm đến các trận cằu mà Ti vi tường thuật hàng ngày. Khi có giải quốc tế thì họ chuyên tâm theo dõi, các cầu thủ chuyên nghiệp thắng cuộc là những anh hùng hơn chiến sĩ hay nhà bác học được giải Nobel. Cầu thủ có danh tiếng lãnh lương hơn giáo sư, bộ trưởng... Dân ghiền đá banh không ngại tốn kém  để mua mai dô, mua vé, đi tận nơi tổ chức mà xem, cổ vỏ, hò hét thỏa thích, nhiều khi âú đã với fans đối phương.

 

          Khi  trí tuệ nhường chỗ cho chân tay thì suy thóai không xa .

 

Hoạt N.