Lê Văn Mạnh và tôi

 

 *

Mới đó mà đă ba năm rồi tôi chưa trở lại Cali, lần gần đây nhất tôi sang Cali vào năm 2010, lần đó tôi sang dự Hội ngộ Cao Thắng khóa 1956-1963, không kể đến những đồng môn Cao Thắng, lần đó tôi đă đi thăm và gặp rất nhiều người ở Nam-Bắc Cali.

 


Anh Lê Văn Mạnh và nhóm Cao Thắng San Jose chụp ảnh với giáo sư Việt Văn Lê Nguyễn Bá Tước (kính, áo đen)

 

Trong Hội ngộ, tôi đă gặp lại anh Mạnh và chị Mai, hai anh chị đă tiếp đăi chúng tôi ở nhà anh chị mấy hôm năm 2009, lần đó tôi sang Jan Jose không có ư định ở nhà anh chị Mạnh, tôi ở nhà một người thân, nhưng ngày hôm sau chủ nhà có cô em họ từ Texas sang, cũng là bạn của tôi tuổi học tṛ, tôi được đưa sang trú ngụ ở một nhà khác th́ anh Mạnh đến thăm, tôi ngỏ ư muốn đến làm khách ở nhà anh Mạnh vài hôm, anh đồng ư ngay, thế là chúng tôi đến ở với anh chị Mạnh. Trong nhà anh có bà cụ thân sinh của anh, cụ đă lớn tuổi, luôn ở trong pḥng, chúng tôi được chào cụ khi đến và lúc ra về, c̣n hai con anh chị đi học hay đi làm xa, nên chúng tôi ở một trong hai pḥng của các cháu.

 

Anh chị Lê Văn Mạnh

 

Nhờ vậy, anh Mạnh đă đưa tôi đi thăm Thầy Trần Minh Hoàng, nguyên là Phó Giám Đốc Nha Kỹ Thuật học vụ. Lúc Thầy Hoàng du học ở Mỹ về, dạy ngay Cao Đẳng Sư Phạm Kỹ Thuật, lớp tôi học với Thầy về Kỹ Nghệ Gỗ, năm đó tôi đến nhà Thầy nhiều lần, có khi ở lại ăn cơm gia đ́nh của Thầy, có khi Thầy chở tôi lên làng Đại học thăm ông Trần Quang Diệu, Bộ Trưởng Bộ Y Tế có quan hệ gia đ́nh với Thầy. Thầy Hoàng và anh Mạnh ở cách nhau chừng 10 phút đi bộ.

 


Thầy Trần Minh Hoàng, anh Lê Văn Mạnh và các phu nhân

 

Trong mấy hôm đó, anh chị Mạnh đă đưa chúng tôi đi thăm Tu viện Kim Sơn, đi ra băi biển, đi qua bên kia cầu Golden Gate, tới một thị trấn rồi từ đây đi phà trở lại San Francisco.

 


Chúng tôi và anh chị Lê Văn Mạnh trên phà đă rời bến San Francisco 

 

Ở đây buổi trưa, chúng tôi đi ăn theo đúng tục ngữ “Ở nhà Tây, đi ăn cơm Tàu, lấy vợ Nhật”. Loanh quanh ở phố Tàu, xem những nữ trang, những quà kỷ niệm, rồi chúng tôi phải trở lại phà cho kịp chuyến cuối cùng trong ngày trước 5 giờ chiều. Đó là lần thứ ba chúng tôi đi chợ Tàu ở San Francisco, lần trước đi Hội Ngộ Vĩnh Nghiêm năm 1999, lần sau đi dự họp mặt anh em Cao Thắng, họ mời tôi đi train từ San Jose tới San Francisco, nhưng giờ chót tôi đi với mấy người bạn AHVN, cho nên lần này đă quen với mấy con đường và các cửa hàng cần ghé mắt xem qua.

 

Khi anh Mạnh lái xe về tới San Francisco, trời đă tối, chúng tôi gọi điện mời Thầy Trần Minh Hoàng đi ăn, thoạt tiên Thầy từ chối, nhưng tôi cho biết hôm sau đă rời San Jose đi xuống Santa Ana, nên Thầy cô phải nhận lời mời của chúng tôi.

 

Trước đó, có một hôm, anh Nguyễn Hữu Hồng Đức Chủ tịch Ái hữu Cựu Sinh Viên Vạn Hạnh, mời chúng tôi tới nhà dùng cơm với các Cựu sinh viên thuộc Phân khoa Khoa học Xă hội Vạn Hạnh, anh Mạnh cũng là Sinh viên tốt nghiệp khoa này, họ quen biết nhau cả. Với tôi, năm 1960 tôi cùng một Đoàn Huynh Trưởng đi tham quan Đà Lạt, anh Đức năm đó mới lên 5 hay 6 theo thân sinh, ban ngày Đức theo tôi đi chơi, tối ngủ với tôi, v́ chỗ quen biết thân t́nh đó, Đức mời chúng tôi dùng cơm tối với nhừng người bạn để chuyện tṛ, ôn lại kỷ niệm dưới mái Trường Đại học Vạn Hạnh.

 


Anh chị Nguyễn Hữu Hồng Đức, chị X, anh chị Lê Văn Mạnh

 

Đó là lần, anh chị Mạnh và chúng tôi sống bên nhau trong mấy ngày dưới mái gia đ́nh anh Lê Văn Mạnh, cho nên trong chúng tôi c̣n nhiều kỷ niệm, tôi mong anh chị có dịp về lại Lexington, nơi anh tới Mỹ định cư đầu tiên và theo học Đại học Kentucky, để tôi mời anh chị tới nhà tôi ở chơi vài hôm.

 

Khi c̣n đi học ở Cao Thắng, anh Mạnh học sau tôi 1 năm, và sau khi tôi thi rớt, năm ấy anh thi nhảy, nên tôi học lại năm Đệ nhị th́ anh học Đệ nhất, cho nên cũng không học chung. Đến khi vào Sư Phạm Kỹ Thuật anh vào trước tôi 1 năm, học cùng Trường, sinh viên lại rất ít, nên sự quen biết nhau hơn.

 

Trước đó, anh và tôi có đi sinh hoạt GĐPT nhưng không cùng đơn vị, có biết nhau. Thời đó người ta thường nói “Phong, Mạnh, Hiến”. Anh Phong từ lâu tôi không tin tức, c̣n Nguyễn Tống Hiến ở Oklahoma City. Năm 2011, về Việt Nam gặp các bạn Cao Thắng, anh Đặng Ngọc Hữu, không học cùng cấp lớp với tôi, Hữu hỏi: “Phong, Mạnh, Hiến bây giờ ra sao ?” Tôi trả lời, có ở nhà anh Mạnh vài hôm, có biết Hiến ở Mỹ nhưng chưa gặp. Khi về Mỹ, tôi có chuyển qua Email cho anh Mạnh cũng như Hiến những lời thăm hỏi của Đặng Ngọc Hữu, từ đó tôi không được tin ǵ của các anh báo cho tôi.

 

Sáng sớm thứ tư 10-7-2013, tôi vừa ngồi xuống chiếu Thiền, nghe chuông điện thoại reo, tôi đứng lên để nghe điện thoại, anh Nguyễn Thanh B́nh ở Bắc Cali báo nhận được Email từ anh Nguyễn Văn Hiếu ở Việt Nam, báo tin Lê Văn Mạnh đă qua đời!

 

Tôi thật bàng hoàng mà anh B́nh cũng không thể tin, tôi đă biết anh Lê Văn Mạnh khỏe mạnh lại, anh đă dự Họp mặt của các anh em Cao Thắng ở San Jose vào dịp Hè năm 2012, không có tin chi anh bệnh hoạn, sao lại có tin anh mất, mà là tin từ Việt Nam báo cho biết. Anh Nguyễn Thanh B́nh và tôi cùng hứa sẽ kiểm tra sau v́ lúc đó Cali mới có 4 giờ sáng.

 


Lê Văn Mạnh dự Hội ngộ Cao Thắng San Jose 2012

 

Sau khi xả Thiền, tôi mở Email, mới biết Hiếu được tin từ anh Nguyễn Đ́nh Lâm, giáo sư Cao Thắng, tôi biết đây là sự thật v́ anh Lâm và anh Mạnh cùng học chung lớp ở Cao Đẳng Sư Phạm Kỹ Thuật, cùng là giáo sư Trường Cao Thắng, cho nên đây là tin đúng, tin nhanh, anh Lâm chỉ cho biết anh Mạnh mất lúc 7 giờ, sanh năm 1942, thọ 71 tuổi. Do vậy, chi tiết c̣n chờ gia đ́nh Cáo phó.

 

Như thế, anh Lê Văn Mạnh đă ra đi, thật bất ngờ. Có nhiều người bạn của anh Mạnh, trong nhóm chúng tôi ở San Jose, được tin do tôi báo, thay v́ họ báo tin đó cho tôi. Phải chăng anh Mạnh muốn để tôi đưa tin này.

 

Tuổi già chưa mà đă lẩm cẩm?! Tôi viết bài này xong từ hôm 12, đến hôm nay là 17, nhà tôi nhắc tôi mới nhớ, lần sang San Jose năm 1999, dự Hội ngộ AHVN, bên lề Hội ngộ, tôi có viết bài Cây Bồ Đề trên Tu Viện Kim Sơn, trong đó tôi có ghi lại mấy đoạn anh Mạnh và tôi, tưởng cũng cần ghi lại:

C̣n lại chị Ngân, anh Lạc và tôi đi đón nhà tôi, anh Vui chở anh chị B́nh ra quán ăn chay, do anh Minh Tuấn Lê văn Mạnh mời đăi nhân dịp tôi về San Jose, do bữa ăn nầy, tôi đă xin lỗi từ chối bữa ăn do anh Trần Chí Trung mời, thành ra bữa ăn của anh Trung không có.

Trước khi lên đường sang dự Hội Ngộ chừng 2 tuần, anh Mạnh có gọi điện thoại để đi đón khi chúng tôi tới phi trường, tôi trả lời rất cám ơn anh, nhưng từ chối v́ đă có nhờ người nhà, khi gặp lại th́ anh mời tôi dùng bữa cơm. Anh mạnh và tôi đă lâu năm không gặp, từ ngày qua Mỹ, tôi chỉ nghe tên anh thôi, nay mới gặp lại anh rất chân t́nh. Trước khi bữa ăn bắt đầu, anh có vài lời nói rơ liên hệ giữa anh và tôi chẳng những là Phật Tử mà c̣n là đồng nghiệp, c̣n học chung ở Vạn Hạnh, sau đó tôi mới biết chúng tôi c̣n có chung trường hợp là được cấp trên cùng đề bạt vào chức vụ Hiệu Trưởng một Trường Kỹ Thuật tại Sàig̣n.

Bữa ăn ấy đông có đến hai bàn ăn, một bàn dài và một bàn tṛn có cả chị Trà, chị Tuyết, chị Khánh Ninh, lại có anh Lê Ngọc Hồ từ Orland đến, vậy mà tôi chỉ chào Hồ, quên không hỏi thăm Hồ lời nào. Ăn xong, anh chị Mạnh đưa tôi ra phi trường San Jose, anh chị ngồi ở lại với chúng tôi chuyện tṛ cho đến khi chúng tôi lên phi cơ, nhiều năm không gặp anh Mạnh, tôi tưởng anh rất vô t́nh, chuyến đi nầy tôi mới biết ḿnh đă sai lầm, ở đất Mỹ ai cũng bận cả, có dịp mới có thể bày tỏ được chân t́nh.

Giờ phút này, tôi nhớ lại bữa tiệc anh Mạnh đăi chúng tôi ở quán chay Thanh Hải, nhớ rơ lúc chúng tôi ngồi trên chiếc ghế dài tṛ chuyện rất lâu, trong khi chờ đợi đến giờ lên phi cơ. C̣n đâu nữa những kỷ niệm bên nhau.

Vĩnh biệt Minh Tuấn Lê Văn Mạnh, nguyện cho anh được an nhiên nơi cơi lạc.

 

 

Lê Văn Mạnh (1942-2013)

 

Phúc Trung Huỳnh Ái Tông

 Louisville, ngày 12-7-2013
Bổ túc 17-7-2013