Một đời làm Trưởng

Phúc Trung
 

Chương ba: Một bước đi lên

19. Thành lập GĐPT Chánh Hạnh tại Tỉnh Châu Đốc

Một hôm nào đó, tôi nhận được điện tín chú tôi gọi về Châu Đốc. Điện tín vỏn vẹn có mấy chữ: “Về gắp có việc cần”. Tôi liền về ngay Châu Đốc ngày hôm sau.

Về đến nhà, tôi mới biết Tỉnh hội Phật Học Châu Đốc cần thành lập Gia Đ́nh Phật Tử, những Đoàn sinh là con, em của Hội viên. Tôi liền bắt tay vào việc huấn luyện Đoàn, Đội, Chúng, Đàn Trưởng, mỗi ngày học 1 buổi ngay tại chùa Viên Quang, một ngôi chùa của Tỉnh hội nằm ngay trung tâm tỉnh lỵ, mặt ngó thẳng qua Bồ Đề Đạo Tràng, chỉ cách nơi nầy một cái sân cỏ lớn.


Chùa Viên Quang tại Thị xă Châu Đốc

Sau khi hoàn tất chương tŕnh học, tôi cho các em làm bài kiểm tra, thật ra tôi muốn biết các bài giảng có đầy đủ không và sự thu thập của các em.

Tôi chọn tên và đề nghị Hội đặt cho đơn vị nầy là Gia Đ́nh Phật Tử Chánh Hạnh và tuần kế, Gia Đ́nh Phật Tử Chánh Hạnh bắt đầu sinh hoạt, trước tiên xếp các Đoàn sinh vào Đoàn, có Đội, Chúng hay Đàn trưởng và Huynh Trưởng trông nom, rồi buổi lễ Phật đầu tiên và sự sinh hoạt của một Gia Đ́nh Phật Tử khởi đầu. Tôi đóng vai tṛ Liên Đoàn Trưng tạm thời.


Gia Đ́nh Phật Tử Chánh Hạnh tại chùa Viên Quang, Tỉnh Hội Phật Học Châu Đốc

Tuần sau tôi tổ chức một buổi cắm trại, tôi chọn một ngôi chùa ở xa Đoàn quán chừng 1 cây số ngàn, cả Gia Đ́nh đi bộ đến đó, các em đi hàng một. Đó là lần đầu tiên màu Lam xuất hiện nơi thành phố cận biên giới.


GĐPT Chánh Hạnh đi trại lần đầu tiên năm 1960

Lần đầu tiên các em đi trại nên đi rất đầy đủ, toàn bộ đồng phục mới của khoảng trên dưới 50 Đoàn sinh, nhiều người đi đường, cũng như người có nhà ở ven đường lấy làm lạ mắt.

Tại đất trại, tôi dạy cho các em từ cách cắm trại, đào hố rác … mỗi thứ mỗi tập cho các em biết, trừ nấu ăn.

Rồi cũng vào chùa lễ Phật, chào kỳ hiệu, câu chuyện dưới cờ, sinh hoạt học tập ở trại. Buổi trưa các em ăn lương khô, buổi chiều chơi tṛ chơi lớn, rồi trước khi nhổ trại, tôi tập họp trại sinh lại để tổng kết ngày trại, nhắc nhở vài sơ sót cần tránh cho những lần trại sau. Sau đó hướng dẫn các em về lại Đoàn quán kết Dây Thân Ái. Chia tay, kết thúc một ngày trại, mọi việc tốt đẹp.

Sau kỳ trại, tôi và các Huynh trưởng chuẩn bị một đêm văn nghệ, các em tập đơn ca, hợp ca, ngâm thơ và tập dượt tŕnh diễn một kịch thơ do tôi sáng tác, có tên là Hoa bóng nước, lấy nội dung từ mẫu chuyện đạo, kịch nầy tôi đă gửi đăng trong Tập San Hoa Niên của Gia Đ́nh Phật Tử Đà Lạt với tên tác giả là Trần Châu Yến Duy.

Đêm văn nghệ ấy tuy không đạt được là một đêm văn nghệ đặc sắc, nhưng ít ra các Huynh Trưởng Gia Đ́nh nầy cũng hiểu được chuẩn bị một đêm văn nghệ như thế nào và Thế nào là Văn nghệ Gia Đ́nh Phật Tử, phụ huynh tham dự th́ rất tán thưởng.

Sau 1 tháng Gia Đ́nh Phật Tử Chánh Hạnh sinh hoạt vào nề nếp, Huỳnh Hữu Chí giáo sư trường Trung Học Thủ Khoa Nghĩa đăm nhận chức vụ Liên Đoàn Trưởng, Chí là em chú bác với tôi, thời gian đi học Trung Học Thoại Ngọc Hầu tại Long Xuyên có đi sinh hoạt Hướng Đạo, nên Chí hoạt động dễ dàng.

Một lần Chí lên Sàig̣n, tôi có đưa Chí đến nhà anh Tống Hồ Cầm ở đường Bà Hạt, để giới thiệu Chí với anh Cầm và báo cho anh biết Gia Đ́nh Phật Tử Chánh Hạnh đă được thành lập tại chùa Viên Quang, thuộc Tỉnh hội Phật Học Châu Đốc.

Tôi nghĩ rằng sau khi tôi nghỉ, lần nầy anh Nguyễn Đ́nh Thống sẽ thay tôi làm Liên Đoàn Trưởng Gia Đ́nh Phật Tử Giác Minh. Nhưng không, anh Bùi Thế San được cử làm Liên Đoàn Trưởng, anh Nguyễn Đ́nh Nam Liên Đoàn Phó Gia Đ́nh Phật Tử Giác Minh.

Chủ trương của anh Vui thực hiện, chỉ trừ có chị Lê Thị Dung điều khiển Đoàn Nữ Oanh Vũ cho đến năm 1964, c̣n những Huynh Trưởng khác như chị Cúc, anh Thống, anh Trúc Hải, anh Thiệu, anh Thuận lần lượt sớm rời khỏi Gia Đ́nh Giác Minh sau khi tôi nghỉ sinh hoạt.

Sau khóa huấn luyện Tuệ Tạng, vào khoảng tháng 10 năm 1960, anh Vui thành lập Huynh Trưởng Đoàn, anh chủ trương mọi sinh hoạt của Huynh Trưởng phải thông qua Huynh Trưởng Đoàn, vi phạm kỷ luật Huynh Trưởng Đoàn giải quyết, xét cấp Huynh Trưởng Đoàn thông qua và đề nghị lên Giáo Hội, Huynh Trưởng Đoàn có sinh hoạt và học tập để cầu tiến, một đề án có giá trị, nhưng thực hành không được mỹ măn. Cho tới bây giờ, tôi không rơ nguyên do.

 

Một Đời Làm Trưởng 18  -  Một Đời Làm Trưởng 20

8664130620