Một đời làm Trưởng
Phúc Trung
Chương SáuTrời mây u ám
36. Bầy chim viễn xứ
Chị Cúc đi Đoàn tụ gia đình năm 1990, Bác Liệu, chị Oanh và tôi có tổ chức họp mặt tại Tổ đình Vĩnh Nghiêm để tiển chân chị. Tôi nhớ chị Oanh thay mặt cho các chị, tặng cho chị Cúc mấy xắp vải áo dài, để kỷ niệm quà tặng của đàn em, sau đó có tiệc trà.
Năm 1991, tôi rời khỏi Việt Nam đi định cư tại Mỹ, Bác Liệu và các anh chị em có họp mặt tại chùa Vĩnh Nghiêm tiển chân tôi, tặng cho tôi bức sơn mài đức Quán Thế Âm, chụp ảnh kỷ niệm trong chùa.
Từ trái: Nữu, anh Thu, Tuệ Linh, Bác Liệu, Đặng Phùng Hải, anh Chương, Thu, HảiVà ở cầu thang
Có thêm Trần Trọng Nhụ, tức Trần Quốc Bình, các chị tôi không nhớ tênRồi cùng nhau đến Phở Hòa dùng bữa tiệc chia tay. Tình nghĩa thật đậm đà, khó quên, hiện diện nhiều nhất vẫn là anh chị em GĐPT Giác Trí.
Thời tôi sinh hoạt ở GĐPT Vĩnh Nghiêm, anh em thường ghép một số Huynh Trưởng thân cận nhau, tâm đầu ý hiệp như ở Giác Trí có: Phong-Mạnh-Hiến. Phong từ lâu tôi không có tin tức. anh Lê Văn Mạnh đã mãn phần năm 2013. Nay vẫn còn anh Nguyễn Tống Hiến đôi lần cùng cô Chuyên đi dự Hội ngộ AHVN. Nếu tôi nhớ không lầm thì Phong, Mạnh, Hiến cũng là cựu học sinh trường Kỹ thuật Cao Thắng. Mạnh học Cao Đẳng Sư Phạm Kỹ thuật. Hiến tình nguyện vào Trường Võ Bị Sĩ Quan Đà Lạt.
Lê Văn Mạnh (1942-2013)Còn “Tứ tướng” để chỉ cho 4 anh em chúng tôi Thu-Thống-Vui-Tông, cùng một lòng làm việc cho GĐPT Miền Vĩnh Nghiêm. Ít ai biết rằng, những chi chúng tôi làm đều đã được thảo luận rất kỹ.
Nhà Bác Lợi ở trong con hẻm nhỏ, nhà cũng nhỏ nên chúng tôi thường họp bàn vào buổi tối, tại quán cà-phê ở góc đường Võ Tánh và Trương Tấn Bửu, gần Trường Hoài An cũ cũng không xa Phở Quyền ở ngã tư Phú Nhuận.
Quán này là căn phố, trong nhà hình như chỉ có hai mẹ con, bà chủ người Bắc chừng 60 tuổi và cô con gái chừng 18 hay 20, quán rất vắn khách, lần nào cũng thế chỉ có 5 bác cháu, uống cà-phê đen, hút thuốc Ruby mọi việc đem ra thảo luận tha hồ bàn cãi, vì như đã nói ngoài 5 bác cháu và mẹ con bà chủ quán chẳng còn ai hết.
Trong đời mình, chắc “tứ tướng” không thể quên cái quán đó mặc dù không ai trồng cây si nơi đó, dù cô gái trẻ ấy cũng đẹp, thùy mị, dễ thương. Nhưng là cái quán 5 bác cháu trụ nơi đó lâu dài.