Vụ DanhSon
 Sống 
 giữa sắc mầu nh
ân sinh

                                                                   
* Phạm Quốc Bảo.
Tôi còn nhớ rõ: Cách đây bẩy mươi năm, gia đình mới từ Hàni di cư vào Sàigòn, tôi mới 11 tuổi và năm tháng sau, mẹ tôi mất vì chứng mà hồi ấy bệnh viện ghi trong giấy khai tử là hậu sản: Bà mới sinh đứa em trai út được bẩy ngày thì vào Nam.  Bố tôi lúc ấy chưa đầy 44 tuổi, ông ở vậy làm công nhân viên của nha khí tượng, ký cóp nuôi một đàn con bẩy đứa, cho đến khi qua đời năm 1974. Hình ảnh mà tôi chưa hề quên là trước giường bố tôi nằm lúc nào cũng thấy treo một miếng bìa cứng, trên đó dán thời khóa biểu một tuần lễ do chính tay ông kẻ chia ô và viết ra chi tiết hoạt động từng ngày - từng giờ một để nhắc nhở và áp dụng cho riêng cá nhân ông!
Nhớ lại như vậy, t
ôi nghiệm thấy: Suối đời, từ đấy đến nay, xem ra tôi chỉ lưu lại trong tâm trí một thói quen mà chẳng biết tự bao giờ đã thành nếp sinh hoạt của cuộc sống hằng ngày riêng mình là luôn biết tự xét, như kết quả rõ rệt nhất học hỏi từ người thân sinh ra mình.
 
                                                                                            -  1 -
          " Những g
ì xẩy đến nát nhầu tâm can"
(1)

Vẫn theo nếp quen đọc báo hằng ngày, và tôi chợt xem thấy nguồn tin nguyên văn như sau:
ĐỒNG NAI, Việt Nam (NV) – Sau khi giết người t
ình là nhân viên y tế, bác sĩ ở bệnh viện Đa Khoa Tỉnh Đồng Nai đã lấy nhiều tài sản của nạn nhân rồi cắt thi thể để phi tang.
Theo b
áo VNExpress hôm 6 Tháng Năm, Công An Tỉnh Đồng Nai đã khởi tố bị can Danh Sơn, 36 tuổi, bác sĩ Khoa Ngoại, bệnh viện Đa Khoa Tỉnh Đồng Nai, về tội “giết người và cướp tài sản,” đồng thời tiếp tục làm rõ dấu hiệu của tội “xâm phạm thi thể.”
Qua điều tra bước đầu, cơ quan hữu tr
ách xác định bị can Sơn đã dùng thuốc an thần bơm vào bình truyền nước, “vượt liều lượng cho phép nhiều lần” với mục đích làm cho người tình là cô TTBN, 37 tuổi, nhân viên y tế, nhà ở phường Trung Dũng, thành phố Biên Hòa, thiệt mạng.
Khi nạn nh
ân đã bất tỉnh, bị can Sơn đã dùng dao mổ cắt thi thể xác nạn nhân đem phi tang. Ngoài ra, hung thủ còn lấy một số tài sản của người tình.
Khai v
ới công an, bị can Sơn cho biết có quan hệ tình cảm với nạn nhân N. khoảng một năm trước, dù cả hai đã có gia đình riêng.
Th
ời gian gần đây, cô N. thông báo mình đã mang thai là con của bị can, lo sợ gia đình biết chuyện “sẽ ảnh hưởng đến danh dự và công việc của cả hai người.”
Trưa 13 Th
áng Tư, trong lúc bị can Sơn đang trực tại bệnh viện Đa Khoa Đồng Nai thì cô N. đến nói chuyện, cùng tìm cách giải quyết. Một lúc sau, nghe người tình than mệt, bị can Sơn đã truyền nước biển cho cô N. tại phòng trực riêng của mình.
Trong lúc truy
ền nước biển, bị can Sơn nghĩ đến mâu thuẫn giữa bản thân và người tình “không thể giải quyết được.” Do đó, nhân cơ hội này đã dùng nhiều thuốc an thần bơm vào bình truyền nước để làm cho người tình thiệt mạng. Một lúc sau, khi xác định cô N. đã chết, hung thủ đã dùng dao mổ cắt thi thể người tình thành nhiều mảnh, đem phi tang trong khu công nghiệp ở thành phố Biên Hòa và khu rừng thuộc xã Thiện Tân, huyện Vĩnh Cửu.
Về phần gia đ
ình cô N., sau ba ngày không thể liên lạc từ khi chở con đi học, hôm 16 Tháng Tư họ đã trình báo với Công An Thành Phố Biên Hòa, và đăng tin trên mạng xã hội nhờ tìm tung tích nạn nhân.
Khi m
ở cuộc điều tra, Công An Tỉnh Đồng Nai xác định Bác Sĩ Danh Sơn có nhiều nghi vấn liên quan, bởi lúc đưa con đi học rồi mất tích, nạn nhân N. có liên lạc với ông Sơn nên đã triệu tập ông này.
V
ới nhiều bằng chứng liên quan, hôm 27 Tháng Tư, công an bắt giữ ông Sơn.
Khám xét nơi
ở và làm việc của bị can, công an còn thu giữ một khẩu súng Rulo ( lục) có năm viên đạn; hai chiếc nhẫn nghi ( là) của nạn nhân. (Tr.N) [kn]
[ trích
:https://www.nguoi-viet.com/viet-nam/bac-si-o-dong-nai-bi-khoi-to-giet-nguoi-tinh-cuop-tai-san/ đăng vào  May 6, 2024]
                                                                                 *

Giật mình, vội tìm trong Google để tái xác nhận nguồn tin trên, tôi đọc thêm được:
ĐỒNG NAI:Theo cảnh s
át, sau khi giết người tình là nhân viên y tế, bác sĩ Danh Sơn đã lấy nhiều tài sản của nạn nhân rồi phân xác phi tang.
Ngày 6/5, Sơn, 36 tu
ổi, bị Công an tỉnh Đồng Nai khởi tố về tội Giết người và Cướp tài sản; tiếp tục làm rõ dấu hiệu của tội Xâm phạm thi thể.
Theo cơ quan điều tra, bác sĩ Sơn và nữ nhân viên y tế (làm tự do) 37 tuổi có quan hệ tình cảm từ một năm trước, dù đều đã có gia đình riêng. Thời gian gần đây hai người xảy ra mâu thuẫn do ghen tuông.
Lo s
ợ gia đình biết chuyện "quan hệ ngoài luồng" sẽ ảnh hưởng đến danh dự và công việc của cả hai (không phải người phụ nữ thông báo có thai với Sơn như thông tin ban đầu), trưa 13/4 chị này đến Bệnh viện đa khoa Đồng Nai tìm Sơn nói chuyện, cùng tìm cách giải quyết. Một lúc sau, chị than mệt, được Sơn truyền nước tại phòng trực của mình.
Nhà ch
ức trách cáo buộc, Sơn đã lấy thuốc an thần bơm vào bình nước truyền (vượt liều lượng cho phép nhiều lần) với mục đích làm cho người tình tử vong. Sau đó, bác sĩ đã dùng dao mổ phân xác nạn nhân, đem phi tang trong Khu công nghiệp ở TP Biên Hòa và ở khu rừng thuộc xã Thiện Tân, huyện Vĩnh Cửu. Sau 3 ngày nạn nhân mất tích, gia đình không thể liên lạc nên trình báo công an.
Vào cu
ộc điều tra, cảnh sát phát hiện nhiều dấu hiệu bất thường giữa nạn nhân và Danh Sơn nên triệu tập làm việc. Nghi phạm một mực phủ nhận liên quan đến việc mất tích của nữ nhân viên y tế. Tuy nhiên, đến ngày 26/4, Sơn đã thừa nhận hành vi sát hại nạn nhân và chỉ chỗ phi tang xác.
Cơ quan đi
ều tra xác định, sau khi sát hại người tình Sơn đã lấy nhiều tài sản rồi phi tang thi thể. Khám xét nhà của bác sĩ này, cảnh sát tìm thấy hai nhẫn vàng của nạn nhân. Trước đó, người phụ nữ từng nhiều lần chuyển tiền cho Sơn. [ trí
ch  https://vnexpress.net/bac-si-bi-cao-buoc-giet-nu-nhan-vien-y-te-roi-cuop-tai-san-4742586.html; Thứ hai, 6/5/2024, 13:53]

                                                                     
*
T
ôi ngẩn ngơ: Danh Sơn, có phải đấy là 'đứa con' mà vợ chồng tôi đã được một bạn dạy học cũ trước 75 và vẫn tiếp tục sống ở trong nước giới thiệu trong những dịp giúp đỡ chút ít chi phí mua sách học khi nó đang theo đuổi ngành y, cách đây cả trên hai chục năm?.. Và tiếp theo đó, tôi lục ra cuốn sách có tựa đề " Tâm Tình Một Nẻo Quê Chung" xuất bản năm 2015, ngay phần đầu của tiểu tít " Con & Bố Mẹ trên Email" tôi có nhắc đến nó, nguyên văn như sau:
" Bố mẹ k
ính yêu!
Nh
ân ngày đầu tiên của năm mới, con xin kính chúc Bố Mẹ, các anh chị cùng các cháu luôn dồi dào sức khỏe, thành công trong cuộc sống và luôn hạnh phúc! Con , Danh Sơn(On Wednesday, January 01, 2014, 8:33 AM, Danh Sơn wrote]

Cũng trong sách ấy, ngay ngày hôm sau, tôi đã viết trả lời:
Cảm ơn con, Danh Sơn ạ
Bố mẹ cũng ch
úc con & gia quyến dồi dào sức khỏe trong năm mới, 2014. Mong con làm việc được may mắn ở nơi làm việc mới của con. PQBảo.

Nhưng quan trọng hơn cả là vào ngày thứ hai 14 tháng bẩy, 2014, cậu em trai út của vợ tôi vẫn sống trong nước và đang là đại diện cho vợ chồng tôi liên lạc với nhóm tình thương gồm những đứa con tinh thần của vợ chồng tôi. Cậu em ấy đã viết email báo rng:
" K
ính anh chị,
Tin vui l
à cháu Danh Sơn nhà mình là một thành viên trong ê kíp mổ cứu bệnh nhân này ( trong bản tin & hình dưới đây)
V
ài hàng chúc gia đình anh chị luôn vui khỏe" Em.

Bản tin đề ngày 7-7-2014 có nội dung nguyên văn viết như sau:
" (ĐN) Hai ng
ày sau khi được các bác sĩ Bệnh viện đa khoa Đồng Nai phẫu thuật khẩn cấp và cứu sống, bệnh nhân Nguyễn sỹ Trường, 30 tuổi, bị tai nạn giao thông ở tình trạng nguy kịch do đa chấn thương, đã tỉnh t1o và sức khỏe hồn phục khá tốt
L
úc 1 giờ 35, ngày 5-7, Bệnh viện đa khoa Đồng Nai tiếp nhận bệnh nhân Trưng được chuyển từ Bệnh viện đa khoa thị trấn Dĩ An ( tỉnh Bình Dương) đến trong tình trạng nguy kịch: lơ mơ, hôn mê, sốc do đa chấn thương nặng phần ngực bụng, huyết áp tụt rất thấp. Chẩn đoán ban đầu: vỡ gan, vỡ lá lách, tràn dịch ổ bụng...
B
ác sĩ Trần Hồ Long Thành và kíp mổ đã tiến hành phẫu thuật và thấy phổi bị tràn khí, gãy 3 xương sườn 4-5-6.Mở lồng bụng bệnh nhân thấy vỡ lá lách, nhiều phần nội tạng bị tổn thương. Tuy đã xử lý những bộ phận bị vỡ rách nhưng kíp mổ thấy máu vẫn tràn trong ổ bụng rất nhiều , thậm chí trào ngược cả lên ống thông dạ dày. Lúc này bác sĩ Ngô Đức Đễ , trưởng khoa ngoại tổng quát vào hỗ trợ và bác sĩ Đễ đã phát hiện bên trong dạ dày của bệnh nhân có 2 vết rách dài, chính sự kiện này đã dẫn đến tình trạng chảy máu nhiều. Ngoài ra, bác sĩ Đễ cũng phát hiện tụy tạng bị đứt đôi nhưng gan không vỡ, tuyến thượng thận cũng đứt nhưng thận vẫn nguyên - đây là những trường hợp rất hiếm gặp. Bởi, thường 2 tạng này sẽ bị ảnh hưởng khi gan và thận bị tổn thương. Ca phẫu thuật kéo dài 4 giờ đồng hồ, bệnh nhân được truyền 15 đơn vị máu...
Phương Liễu." (2)

Tôi đọc lại mấy đoạn trên một lần nữa, rồi ngó vào tấm ảnh chụp Danh Sơn đang phụ với bác sĩ Ngô Đức Đễ thăm khám bệnh nhân tại giường bệnh...
Cứ thế, t
ôi nhìn trân vào Danh Sơn trong hình, đầu óc u mê..và lặng người đi...Tôi chỉ muốn thổ lộ rằng :
- Chưa ho
àn toàn đủ yếu tố xác định được rằng thật sự Danh Sơn này có đúng là đứa mà vợ chồng tôi đã trợ giúp chút đỉnh trước đây trên hai thập niên hay không. Nhưng dù sao đi nữa, lòng tôi vẫn nổi lên niềm ân hận là sức sống của mình mấy chục năm nay đã không đủ khả năng tích cực giúp đỡ để đến nỗi cá nhân nó ( nếu đây chính thật là nó) đã biến thái tâm tính tới độ như vậy.
- C
òn bây giờ nó đang trong tình trạng cực kỳ khó khăn, tôi cũng chưa tìm được cách nào có thể hữu hiệu trợ giúp nó, cả về vật chất lẫn tinh thần.
Sự bất lực n
ày ít nhất trao cho tôi một ý tưởng là con người sống luôn gặp phải những điều ngoài ý muốn. Vậy thì hãy luôn tự rèn luyện mình làm sao để có thể một mặt biết chịu đựng , mặt khác thì phải luôn tích cực suy nghĩ tìm cho ra cách giải tỏa được chừng nào hay chừng những khó khăn xẩy đến cho mình lẫn cho những ai liên quan với mình.
                                                               -  2  -
                      " Những gì xẩy đến nôn nao cõi lòng" (1).

Rồi bẵng đi trong bối rối tâm tư, đến thứ Hai 19 tháng Tám - 2024 , tôi lại nhận được email của đứa con gái nuôi Lê Thị Hà, cùng thời với Danh Sơn trong nhóm những đứa con Tình Thương của vợ chồng tôi. Nguyên văn 'Bé Hà' viết:
"
Gửi bố Bảo và mẹ Hương yêu
Dạ con chào bố Bảo và mẹ Hương yêu!
Bố mẹ ơi! Bố mẹ bên đó có khỏe không ạ? Cuộc sống của bố mẹ ổn không ạ?
Mấy th
áng qua con xảy ra nhiều việc nên giờ con mới viết thư cho bố mẹ được : Con đã có kể với bố mẹ là ngày Sài Gòn nóng, con mang bầu. Vốn thân nhiệt nên mang bầu lại gặp phải thời tiết nóng nữa, Con bị liên tục 5 đêm không ngủ được, em bé trong bụng con suy dinh dưỡng. Buồn quá trời, con đã quyết định chuyển đến nhà bạn con sống. Nhà bạn con cũng thuê trọ, nó chơi thân với con đã 7 năm rồi. Nhà nó quê ở Đức Trọng - Lâm Đồng, 5 chị em lên Sài Gòn học đại học rồi sống chung với nhau, nó thuê 1 căn nhà cho 5 đứa ở. Nó làm dược sĩ, 1 em gái là nha sĩ, 1 em trai  trợ thủ nha sĩ, 1 em trai nữa hành nghề bác sĩ ngoại niệu, còn đứa em gái út là chuyên viên  kinh tế . Mấy chị em nó rất tốt với con: Con đến ở chung, ai cũng nhiệt tình vui vẻ. Mấy đứa chia nhau làm hết việc nhà, không cho con đụng tay đụng chân việc nào hết, từ cơm nước - giặt đồ - lau dọn nhà cửa. Có điểm quan trọng là nhà nó có gắn máy lạnh nên đêm con mới ngủ được. Nhờ vậy em bé  tăng cân lên nặng vừa đủ được như cái thai bình thường. Còn đi làm thì con thuê xe máy hoặc ô tô chở đi...
Nhớ lại những ng
ày đó, con đếm từng ngày ra đời của , tính từng gram cân nặng của thai nhi, mong sao nó đủ ký sinh ra cho bằng bạn bằng bè. Rồi đến hôm con đang ngủ thì vỡ nước ối. Mấy đứa lăng xăng lo thuê xe đưa con vô bệnh viện. Hôm đó con vỡ ối vào 1g sáng, vô viện mà quặn quoại đau bụng từ 3g sáng đến chiều 17g mới sinh . Phải trợ giúp bằng dụng cụ mới lôi được em bé ra. Rồi biến chứng băng huyết sau khi sinh do tổn thương tầng sinh môn nhiều.
Con đi sinh tại bệnh viện Từ Dũ, nơi chị
Ái Hòa đang phụ vụ. Chị vốn là bạn thân của chị Như bên học bổng của bố Bảo đấy ạ. Chị Như ngày trước ở chung phòng với con và chị cũng đã rất tốt với con, mẹ Hương cũng có biết thế. Trường hợp sinh sản của con là một ca khó: lúc con sinh, cả một ekip trực đến 6-7 người trợ giúp . Tại con mang danh là bác sĩ ở bệnh viện Chợ Rẫy, lại thêm có chị Ái Hòa gửi gắm, ai cũng quan tâm. Nữ hộ sinh lẫn bác sĩ chuyên khoa đến hỏi thăm thường xuyên. Họ không cho học viên khám và lấy máu mà tự nhân viên bệnh viện làm. Nghĩ đến ngày đó con sợ quá, bố mẹ ạ. Đúng là không đau gì bằng đau đẻ, cảm giác bước qua cửa tử! Lúc sinh xong, chÁi Hòa nói rằng sao chị gọi vào mà điện thoại em không liên lạc được. Con nói: Em gái của em đã giữ điện thoại của em. Nó nằm ngủ ở ghế đá bệnh viện, người ta lấy trộm điện thoại của em hồi nào mà nó không hay biết. Quả thật là vậy bố mẹ ạ. Sau đó, em gái con gọi thì điện khóa hết sim, tài khoản ngân hàng của con sợ người ta ăn trộm điện thoại rồi dùng nó lấy tiền trong tài khoản hoặc lừa đảo vay tiền người khác. Vậy đó!
Vừa sinh xong, như mới bước qua cửa tử, tưởng xong m
à chuyện sau đó còn gian nan ghê: Con chưa có kinh nghiệm về sữa mẹ. Theo như chỗ con học thì cứ cho bé bú sữa mẹ, nhưng khổ nổi bé Bao quá yếu, không chịu bú. Hai hôm sau, con bị căng sữa đau nhức. Hai bên ngực đau kinh khủng, đau bằng phân nửa cơn đau đẻ! Bé vẫn bú nhưng kém, nên vú quá căng tức, bé thì yếu ớt nên bú không được nhiêu. Lúc đầu con không biết, đi mua máy hút sữa cầm tay, tốn 500k mà hút đau kinh khủng.
Qua đến ng
ày thứ 4, con phải mua máy hút sữa chạy bằng điện tự động hút thì mới hiệu quả. rồi qua ngày thứ 5 mới tạm ổn hơn. Còn ngày thứ 3, bé Bao bị sốt, nó bị nhiễm trùng sơ sinh sớm, khả năng vì chuyển dạ kéo dài, ối vỡ lâu nên bị phơi nhiễm. Bao phải đi chích kháng sinh, xong đến ngày 4 nó lại bị chứng vàng da, nên phải chiếu đèn. Lẽ ra sinh sau 3 ngày là bình thường con được xuất viện. Nhưng vì bé Bao phải ở lại chích thuốc kháng sinh, chiếu đèn nên con cũng phải ở lại với Bao cho đến 7 ngày sau mới có thể xuất viện.
Sau khi xuất viện, con đưa b
é về Lâm Hà ( thuộc Lâm Đồng ), nhà bố mẹ chồng con. Còn ông chồng con thì đi làm ở Đà Lạt,  cách nhà 45 km nên ông ấy ở trọ lại, cuối tuần mà nếu không trùng lịch trực thì ông ấy mới về Lâm Hà. Về nhà, Bao tạm ngoan được 1 tuần. Qua tuần thứ 3 anh ta quấy khóc ngày nào cũng từ 2-6 gi sáng, mệt mới thiếp đi. Đêm ngày gì anh ta cũng ngít, khiến con cũng kiệt quệ theo. Lúc đầu con kiên quyết không cho ông nội bế ẵm nhiều, sợ thành thóc quen, sau này cứ phải ẵm bế anh ta hoài. Nhưng sau tuần thứ 3 quấy gắt, anh ta nổi ban - sốt. Thế là sau đó suốt ngày anh ta được bế trên tay: Ông nội giành bế 6-8 tiếng 1 ngày, còn bao nhiêu tiếng  con bế. Thế là thói quen hình thành, chỉ bế ẵm, rồi bú tí mẹ mới ngủ được. Đặt xuống giường là không chịu, cả ngày chỉ thích đượ ôm. Còn chồng con thường ông ấy về cuối tuần. Tuần nào trùng lịch trực cuối tuần thì ông ấy sống một mình ở Đà Lạt: Ăn uống thất thường, thời tiết Đà Lạt lạnh, thêm mỗi lần về thì ông phải đi làm sớm vào thứ 2, lúc 5g sáng. Cứ vậy, ông ấy bị viêm xoang nữa : Khám bệnh nhi, từ mấy đứa nhiễm siêu vi lây, ông ấy lại mang bệnh về lây cho cả 2 mẹ con con. Mỗi lần Bao bệnh, nó lại bị khó ngủ hơn, quấy khóc, tội cả nó lẫn mình, bố mẹ  ạ. Còn ông chồng con thì bệnh triền miên, hết đợt này đến đợt khác. Có tuần thấy ông ấy bệnh mệt quá , con không cho về..
Ng
ày Bao mới lọt lòng, ông bà nội còn thích bế, do chỉ cần ngồi im mà không cần nói chuyện hay không đi lại nhiều. Khoảng 1 tháng gần đây, anh ta lớn hơn, chắc tò mò về thế giới xung quanh nên anh ta bắt bế đi lại. Một ngày bế anh ta phải đi lại quanh nhà mấy trăm lần. Anh ta ngày một nặng hơn, rồi còn phải nói chuyện với, anh ta mới chịu, không là anh ta khóc.
Con cũng th
ấy mệt đứ huống chi ông bà nội. Nên ông bà bớt bế lại, thế là con lại gánh nặng hơn: Đêm anh ta cứ thích bế ẵm, 22-23g30 mới chịu ngủ đến 8g sáng. Trong thời gian đó anh ta dậy từ 6 đến 11 lần đòi bú, rồi bắt con ẵm: Tỉnh giấc mà không được ẵm, không tí mẹ là la làng. Từ 17g đến 22 hoặc 23g30 là thời gian gắt ngủ, dù bế dù nói gì anh ta cũng cáu gắt, khóc nhèo nhẹo.
3 th
áng qua không khi nào con rời được Bao. Con quá mệt mỏi do thức đêm kéo dài, kiệt quệ về thể chất lẫn tinh thần, thậm chí còn có dấu hiệu muốn trầm cảm nặng... Xong, vào tuần qua con đã ráng tập thói quen: Để anh ta tự ngủ, không bế ẵm khi ngủ, không lệ thuộc phải có tí mẹ để ru ngủ. Luyện anh theo phương pháp EASY mà con đọc được trong cuốn sách "nuôi con không phải cuộc chiến": Khi trẻ buồn ngủ thì cho mặc nhộng (nó như túi vải bó sát tay chân, tạo cảm giác như được mẹ ôm để giảm tật giật mình). Chỉ bế trẻ lên an ủi vài câu , rồi đặt trẻ lại nằm xuống giường, cho trẻ tự đưa mình vào giấc ngủ. Tối cho trẻ ngủ từ 18g30 thay vì 22-23g30 như trước. Ngày thứ nhất, anh ta khóc từ 30 phút đến một tiếng, rồi thiếp ngủ được ít. Ngày thứ hai, anh ta khóc thét, mỗi cử 1 tiếng, và hầu như cả ngày anh ta không ngủ được gì! Con xót quá, muốn bỏ cuộc, đó là chưa kể anh ta còn giận hờn: Bình thường một đứa trẻ hoạt bát, hỏi chuyện là trả lời, cười. Thế mà ngày thứ 2 anh ta không nói không cười; ai hỏi gì cũng làm lơ như không nghe không thấy. Con buồn quá trời, sợ anh ta thay đổi tâm tính. Nhưng nói trộm vía, đến ngày 3 thì anh ta ít khóc hơn, chỉ khóc 3-10 phút, không khóc thét như trước, rồi vui vẻ trở lại. Cho tới những ngày sau đó, dù giấc ngủ ngày còn ngắn: từ 40 phút đến 2 tiếng, đêm anh ta dậy 3-4 lần để bú mẹ...
Hiện b
ây giờ thì anh mới đang trở lại giống đứa trẻ bình thường rồi nè bố mẹ ơi! Con cũng quay lại bà mẹ bỉm bình thường..Chứ còn cứ như 3 tháng qua, chắc con không sống nổi. Giữa các giấc ngủ ban ngày, anh ta vẫn được bế ẵm, đi tới đi lui trong nhà. Chiều thì cho anh ta nằm xe đẩy ra ngoài sân chơi, anh ta tỏ ra rất thích rồi ạ. Nhờ phương pháp tự ngủ nên anh ta không trải qua giai đoạn gắt ngủ nữa. Bài học đầu đời về tính tự lập của anh đã được bắt đầu từ thói quen tự ngủ. ..
C
òn về điện thoại, con đã mua lại nhưng đặt theo chế độ máy bay (?) để giảm sóng điện thoại ảnh hưởng đến Bao. Thêm nữa, để tiện liên lạc, bố Bảo cho con xin facebook để con gọi điện cho bố mẹ tiện lợi hơn, mà bố mẹ cũng thấy được Bao lớn lên từng ngày ạ. Còn về hình ảnh, bố mẹ gửi địa chỉ sẵn cho con, để vài tháng nữa ổn định thì con đi làm lại ở Sài Gòn , lúc ấy con sẽ rửa hình đám cưới của con và hình Bao gửi bố mẹ sau, nha...
Nhắc đến chuyện v
ào Sài Gòn, con lại lo lắng, bố mẹ ạ: Thường con đi làm rất cực, về đến nhà là con nằm dài thở phì phò, bây giờ lại còn phải lo thêm cho Bao nữa! Môi trường con làm việc trong bệnh viện rất nhiều vi khuẩn kháng thuốc, con rất lo lây nhiễm cho Bao. Hiện Bao bú sữa mẹ hoàn toàn, mỗi 2-3 giờ một lần. Sau này đi làm lại, con sẽ cố gắng cho anh ta bú cử sáng, trưa về 1 cử và chiều tối thêm 1 cữ nữa, rồi cũng phải cho anh ta ăn dặm thêm.. Nghĩ thôi cũng đã thấy tội anh ta, bố mẹ ạ.
Chồng con vẫn c
òn làm việc ở Đà Lạt, ông ấy nói để vài năm hết nhiệm kỳ trưởng khoa, có người đi học ở bệnh viện về thay.. Còn thấy không ổn thì ông ấy cũng sẽ xuống Sài Gòn với con ạ. Thực ra ở tuyến cơ sở, mang tiếng lãnh đạo nhưng thực tế thì phải làm đủ thứ việc, còn cực hơn lính, lương thì tính tổng hết, bao gồm cả tiền trực, được 10 triệu 1 tháng ạ. Trừ tiền nhà trọ - tiền ăn, còn không đủ nuôi con với Bao đâu!
Cho n
ên sau 6 tháng là con xuống Sài Gòn làm lại ,hoặc bà nội hoặc bà ngoại phải đi cùng để chăm cho Bao phụ con. Mẹ con - bà ngoại của Bao, cách đây 1 tháng mới bị tai nạn xe máy: Tội lắm bố mẹ ạ, bố mẹ con ra đồng lúa đi xe máy; khi đi bố chở mẹ, khi về bố con kêu bố ở lại làm thêm, trời đổ mưa bắt buộc mẹ con về trước. Mẹ con đội nón lá, trời bắt đầu mưa, gió thổi ập nón lá vào mặt, mẹ phanh ( thắng) gấp quá nên bị té. Càng xe quệt 1 đường vào chân khá nặng, máu chảy rất nhiều. Mẹ đẻ con đến nhà ông y sĩ của làng xin khâu rửa vết thương. Mẹ con kể: Trong khi mưa ướt hết người, rét run, máu đang chảy mà ông ấy cứ chậm chạp, tắm giặt sửa soạn rất lâu. Rồi khi rửa khâu vết thương xong, ông ấy  chích thuốc kháng sinh cho mẹ con. Bố mẹ đẻ của con giấu không nói cho con biết. Qua ngày thứ 2 bà mới gọi bảo vết thương còn sưng nhiều, đau nhiều thì phải làm sao? Con nói bố mẹ con phải lên bệnh viện huyện kiểm tra, nhưng bố mẹ con nhất quyết không chịu. Ông y sĩ kia cũng không chịu, ông ấy muốn giữ ở nhà điều trị để lấy tiền. Hơn 1 năm nay mẹ đẻ con đang làm công nhân của công ty giầy da trên huyện; nên qua ngày 3, công ty không đồng ý cho mẹ nghỉ, rồi phải có giấy nghỉ ốm ở bệnh viện nộp về thì mới được hưởng bảo hiểm xã hội. Ông y sĩ kia vẫn nhất quyết không chịu cho mẹ con đi viện, mẹ con phải lên viện xin giấy nghỉ ốm nộp vào công ty rồi về cho ông ta điều trị tiếp. Mẹ con lên bệnh viện huyện thì người ta yêu cầu phải nhập viện do vết thương nhiễm trùng, để được điều trị kháng sinh và chăm sóc vết thương. Mẹ đẻ con nói, hôm sau người ta phải cắt chỉ sớm và nặn ra rất nhiều mủ. Trong khi ông y sĩ kia lẫn bông ta liên tiếp gọi điện chửi bố mẹ đẻ con là vô ơn: Lúc cần chảy máu thì đến, lúc chỉ rửa vết thương lấy tiền ai cũng làm được thì bỏ đi. Họ gọi liên tục cho mẹ con quá trời. Chao ôi! bố mẹ đẻ con hiền quá, chỉ biết im lặng, xin lỗi. Trong khi cái ông y sĩ kia không biết thương bệnh nhân: Theo luật khám chữa bệnh thì sau khi sơ cứu, phải chuyển bệnh nhân đến cơ sở khám chữa bệnh có đủ phương tiện chăm sóc và tuyệt đối không ngăn cản bệnh nhân đến cơ sở khám chữa bệnh mỗi khi bệnh nhân cần đến. Ông ta đã làm sai quấy cả 2 điều, mà còn chửi ngược lại bệnh nhân. Đó là chưa kể tới chuyện tiền ông ta bắt bệnh nhân tr nhiều gấp 10 lần bệnh viện!
 Người ta hay n
ói '1 đời làm y, 3 đời suy vi.' Đó là câu mà con luôn nhớ từ thời còn là sinh viên. Mẹ con nói nhà cái ông y sĩ đó rất giàu, nhưng có đứa con bị khờ không biết gì hết... Còn mẹ con thì thật tội:  Phải nằm viện 3 tuần mà vết thương vẫn chưa khỏi. Về nhà thêm 10 ngày nay , vị chi là hơn 1 tháng vẫn chưa khỏi ạ. Vết thương của mẹ con đứt 2 gân cơ ngón chân cái và ngón giữa, đứt thần kinh chi phối. Hỏi ông anh giảng viên bộ môn chấn thương chỉnh hình bên con, ông ta bảo  vào Sài Gòn để ông ấy nối lại cho. Nhưng mẹ đẻ con không chịu đi. Giờ vết thương ngoài da còn chưa lành, gân cơ đứt ,mất chức năng, mẹ phải đi cà nhắc. Ông anh con nói phải hạn chế vận động cho vết thương lành hẳn, rồi tập vật lý trị liệu 1 tháng sau tái khám lại, nếu không khá thì phải mổ nối gân. Thương mẹ đẻ con lắm, trông từng ngày vết thương ngoài da lành, nhưng khi sắp lành mới nhận ra cái gân mới quan trọng. Rồi vì sợ mất việc nên mẹ đẻ con vẫn gắng đi làm. Quãng đường từ chỗ bố con dựng xe trở đi đến chỗ mẹ làm cũng khá xa mà mẹ phải đi cà nhắc. Cử động như vậy thường xuyên tạo áp lực nên chân lại khó lành vết thương hơn. Phải tội là ở nhà quê, tuổi mẹ con rất khó xin việc, hầu như không thể mà có được công việc hiện tại là may. Lương 4-5 triệu ở quê là điều hiếm có. Nên tội mẹ đẻ con lắm, bà cứ cố gắng đi làm. Con nói mẹ nên nghỉ mà bà vẫn không chịu nghe. Chưa biết diễn tiến sẽ ra sao, nhưng rõ rệt là hiện tại mẹ đẻ con không thể bế Bao giúp con được, mà phải lo sao cho ổn cái chân đã. ..

Bố mẹ bên đó luôn giữ gìn sức khỏe, đi lại cẩn thận, ăn uống điều độ, tập những bài thể dục nhẹ nhàng ạ. Con mong bố mẹ luôn khỏe mạnh và vui vẻ..
B
é Hà. [Trích email đề lethiha...; nhận vào Mon, Aug 19 at 6:29 AM]"

                                          

Hai mẹ con Hà Lê.

                                                                                    - 3 -
                      "
Những gì xẩy đến cứ chan hòa đời" (1).


Từ những gì vừa xẩy đến như kể sơ ở trên, tôi nhẩn nha ngó nhìn và suy ngẫm lại một mình:
Suốt từ độ năm 1997, năm m
à vợ chồng tôi bắt đầu chủ động cho chương trình được tạm gọi là bảo trợ ' nhóm Tình thương' (2), hiện tại nhà ở của chúng tôi còn treo rải rác nơi phòng ngủ - phòng khách - phòng làm việc mấy tấm liễn tạ ơn do mấy đứa con trong nhóm này thỉnh thoảng nhân dịp lễ Tết gửi sang tặng. Xin tạm trích ra 2 tấm tiêu biểu ở đây :


 


Để tôi có thể thổ lộ rằng: Đại khái thì mấy đứa con trong nhóm gia đình tình thương đã bầy tỏ rằng chúng nó phần nào hiểu được cái tâm của vợ chồng tôi đối với chúng nó. Thế mà đến nay, tôi tự nhận thấy chính cá nhân mình vẫn chưa hề làm tròn được cái việc trợ giúp tích cực và cụ thể đủ cho chúng nó sống và làm việc thế nào đó để có thể tạo cơ hội giảm thiểu được chừng nào tốt chừng nấy những bất lực chúng gặp phải trong đời này.

Và tôi bật lên mấy lời tâm sự, xin chép vội ra đây:
" Sống sao nhuần nhuyễn tr
í tâm
trải đời để nẩy được mầm lộc non
Chỉ khi vượt thế chon von
con người mới bật khai d
òng tái sinh"

Ch
ú thích:
(1)  Lẩy Kiều, từ nguyên văn:
" Trải qua một cuộc bể d
âu
Những điều trông thấy mà đau đớn lòng" , câu thứ 3 & 4, Truyện Kiều của Nguyễn Du.

(2) Xin đọc v
ào chi tiết tiểu đề " Tâm Tình Dẫn Vào Chuyện" ( trang 5 - 18) trong cuốn Tâm Tình Một Nẻo Quê Chung, Người Việt Books xuất bản năm 2015.
----------------------
* Phạm Quốc Bảo.