Truyện Thiền Sư và Bà Bán Rượu
Truyện cổ Trung Hoa kể rằng ở miền núi Hô-Phu, có một người đàn bà bán rượu tên là Wong.
Một hôm, xuất hiện một vị thiền sư đạo đức đến trọ ở gần quán, dù không có tiền, ngài cũng được bà chủ quán tiếp đãi nồng hậu. Vị thiền sư ở đó khoảng ba năm. Trước khi cáo từ, ngài đào một giếng cạnh quán. Mọi người ngạc nhiên khi một dòng nước trong vắt vọt lên, họ nếm thử thì thấy đó là một loại rượu hảo hạng. Từ đó, bà chủ quán trở thành nổi tiếng và giàu có. Ít lâu sau, vị thiền sư lại ghé ngang quán, ngài hỏi thăm bà chủ quán về giếng rượu. Bà này than phiền: “Rượu tốt nhưng tôi không bao giờ có dư để dự trữ!”
Vị thiền sư mỉm cười rồi lẳng lặng viết lên tường: “Trời đất thật bao la, nhưng lòng tham của con người còn mênh mông hơn thế nữa. Dù không tốn kém bà chủ vẫn có rượu để bán thế mà vẫn không hài lòng.” Viết xong thiền sư lẳng lặng ra đi, và dòng rượu cũng khô cạn.
Người đàn bà thay vì biết ơn và ca ngợi lòng đại lượng của trời, bà lại than phiền vì không có nhiều rượu để dự trữ. Ðôi khi chúng ta cũng giống như người đàn bà đó: "Có voi đòi tiên ". Kinh nghiệm thông thường cho thấy rằng ít người bằng lòng với chính mình, họ thường sa vào tình trạng "Ðứng núi này trông núi nọ", và cho rằng mình kém may mắn hơn người khác. Chúng ta thường mang tật so sánh và hay lập lại câu: "Giá tôi được như người này người nọ". Chúng ta quá bận tâm với những ý nghĩ viễn vông, mà quên vui hưởng những ơn phúc hiện tại.
@ Sưu Tầm
Xuan-Huong