BA CHÀNG ĐIẾC

Có anh chàng điếc giữ một đàn vịt ở ngoài ruộng, đến trưa bụng đã đói mà không thấy vợ mang cơm ra, đang có ý chờ gặp người quen mượn chăn dùm đàn vịt cho anh ta về nhà ăn cơm. May thay ngay lúc đó có anh chàng giữ trâu, lùa trâu đến gần đàn vịt cho ăn cỏ. anh điếc giữ vịt liền đến gần anh chăn trâu vừa chỉ đàn vịt vừa nói:

- Anh làm ơn giữ hộ đàn vịt. Tôi về nhà ăn cơm một chốc.

Anh giữ trâu hiểu ý gật đầu tỏ vẻ bằng lòng. Anh giữ vịt sau khi ăn cơm xong trở ra ruộng thấy đàn vịt còn đầy đủ, muốn trả ơn liền bắt một con vịt què mang tới nói với anh giữ trâu:

- Cám ơn anh đã giữ dùm đàn vịt cho tôi, tôi xin biếu anh con vịt nầy.

Anh chàng giữ trâu cũng điếc, thấy anh kia đưa ra con vịt què tưởng bắt đền liền cải lại:

- Sao anh vô ơn quá vậy ? Tôi giữ vịt dùm cho anh không mất con nào, trâu tôi tự nảy đến giờ đâu có đạp què con vịt nào anh mà lại bắt tôi đền!

Anh điếc giữ vịt tưởng anh giữ trâu từ chối, nên cố ý ép phải nhận, anh giữ trâu tưởng anh giữ vịt bắt ép phải đền nên ráng cải là trâu mình không đạp què vịt. Hai anh chỉ hiểu lầm và cải với nhau bằng cách ra đấu mà thôi. Đang lúc ấy có một anh điếc cởi ngựa đi qua, hai anh chạy theo nắm ngựa lại nhờ phân xử.Anh điếc cởi ngựa thấy hai người ra dấu về con vịt què, cũng nghĩ là hai anh nầy cho rằng ngựa đạp què vịt nên bắt đền. Anh điếc cởi ngựa ôn tồn phân giải:

- Tôi cởi ngựa trên đường, đâu có chạy dưới ruộng đạp què vịt mà hai anh bắt tôi phải đền con vịt què nầy !

Hai anh chăn trâu và giữ vịt cố giữ anh cởi ngựa lại nhờ phân xử, trước còn dùng cữ chỉ nhẹ nhàng sau cả ba xúm lại mạnh ai nấy ra đấu, cuối cùng đưa nhau lên quan. Quan hỏi đầu đuôi, hiểu rõ mọi chuyện, ra dấu phân giải lúc ấy ba anh điếc vui vẻ ra về .

Trở về mục lục cổ tích