KHỈ VÀ CỌP

Cọp tuy to lớn, làm chúa sơn lâm nhờ ở sức mạnh chớ không có tài trí . Một hôm khỉ gặp cọp ở giữa đàng, khỉ nói với cọp :

- Anh cọp ơi ! Anh có muốn nghe tiếng đàn c̣ của ông cố tôi không?

Cọp lấy làm lạ hỏi lại:

- Ông cố anh chết lâu rồi, làm sao đờn cho tôi nghe được ?

- Ậy! ông cố tôi có để lại một cây đàn quư lắm, v́ tôi biết anh thích nghe, tôi mới mời, c̣n những con voi, hưu, nai tôi đâu có thèm mời làm ǵ .

- Tôi có thể nghe bây giờ được không ?

- Được lắm chứ tại sao lại không !

Trả lời xong , khỉ liền dẫn cọp đi đến một bụi tre, sau khi đă đi qua vài con suối nhỏ và mấy ngọn đồi.

- Khỉ chỉ bụi tre nói:

- Nơi đây ông cố tôi để lại cây đờn c̣, trước khi cho anh nghe tiếng đờn tôi xin nói về cây đờn nầy. Vốn khi xưa trước lúc ông cố tôi chết có dặn: "Cây đàn nầy để lại làm của gia bảo, chỉ để cho người ngoài nghe mà thôi, trong họ khỉ ai mà nghe tiếng đàn nầy sẽ bị chết ngay sau khi tiếng đàn chấm dứt". Do đó anh muốn nghe th́ chờ tôi đi xa xa, anh để cái đuôi lên chổ hai cây tre tréo lại với nhau đó. Anh sẽ nghe tiếng đàn kỳ lạ lúc có gió thổi.

Cọp thắc mắc hỏi thêm :

- Vậy chớ như tôi không đặt đuôi lên đó tiếng đàn có phát ra không ?

Khỉ nhanh nhẩu đáp :

- Làm sao được ! Cây đàn nầy kỳ lạ lắm, cần phải có đuôi của loài vật chúng ta để lên đó, nó mới phát ra tiếng được. Thôi tôi đi nghe ! Mà anh nhớ chờ tôi đi xa rồi hăy đặt đuôi lên nghe anh cọp.

- Cọp gật đầu đồng ư, khỉ liền phóng lên cây chuyền mất. Cọp tiến sát đến bụi tre, từ từ đặt cái đuôi vào chỗ giữa hai cây tre tréo lại với nhau, làm y như khỉ đă chỉ . Một chốc có ngọn gió thổi làm hai cây tre cọ vào nhau nghiến đứt cả cái đuôi cọp.

 

Cọp đau điếng cong lưng chạy, tai vẫn c̣n nghe hai cây tre cọ vào nhau phát ra âm thanh " Kẹt…Kẹt….".

Cọp bị đau tức giận, quyết đi t́m khỉ vồ cho chết. Nhưng chú khỉ đă trốn biệt trên ngọn cây. Cọp ngủ một đêm, sáng ra vươn vai đă quên mất chuyện trả thù .

Vài hôm sau cọp lại gặp khỉ ở giữa đường, cọp trách:

- Tiếng đàn ông cố của anh sao mà nghe dở ẹt, lại báo hại tôi đứt hết một khúc đuôi.

Khỉ tỏ vẻ thương hại hỏi cọp có muốn nghe cái trống của ông cố khỉ để lại không. Cọp muốn nhơn dịp trả thù liền hỏi:

- Vậy chớ cái trống nầy anh có nghe được không ?

Khỉ đáp :

- Cũng giống như cái đờn, tôi mà nghe được là chết ngay, anh phải biết ông cố tôi thề độc địa lắm, họ nhà tôi đă có người chết v́ nghe tiếng trống rồi đó !

Cọp nghĩ thầm trong bụng, lần nầy sẽ hại lại khỉ, sẽ đánh trống cho khỉ nghe để khỉ chết sớm cho rồi tránh khỏi đi làm hại kẻ khác.

Sau khi cọp bằng ḷng, khỉ dẫn tới một cái g̣, chỉ cho cọp thấy và nói :

- Đó là cái trống của ông cố tôi, anh muốn nghe th́ lại đó mà đánh, tôi đi đây.

Nói xong khỉ bỏ đi, cọp có ư muốn cho khỉ nghe trống để chết liền, nên không bỏ mất th́ giờ, chạy ngay lại g̣ đất, không cần nh́n trước nh́n sau, lấy chân đạp xuống một cái thật mạnh .

Té ra đó là ổ ong, ong bị vở ổ bay vù vù, đàn ong xúm vây đánh cọp, cọp phải một phen mất vía, cong đuôi chạy miết ở trong rừng không c̣n dám nghĩ đến trả thù khỉ.

Trở về mục lục cổ tích