Đi một ngày đàng học một sàng khôn

Ngày xưa, có hai vợ chồng kia giàu có, chỉ sanh được một mụn con trai v́ tính đần độn nên hàng xóm gọi là Ngốc, Ngốc lớn lên cha mẹ cưới cho một cô vợ tên Mén, vài năm sau cha mẹ Ngốc qua đời:

V́ từ nhỏ ỷ cha mẹ giàu có và được ch́u chuộng nên Ngốc không chịu học hành ǵ cả, khi cha mẹ mất không biết cai quản trong nom nên gia đ́nh ngày càng sa sút. Ngốc lần lần phải bán hết ruộng vườn để chi tiêu cuối cùng trở thành nghèo khó. Cha mẹ vợ thấy thế sợ vợ chàng cực nhọc nên bắt về định gả cho người khác, mất vợ Ngốc cũng không biết làm ǵ.

Hàng xóm thấy t́nh cảnh chàng như vậy cũng thương t́nh, nên đến bảo cho Ngốc biết:

- Đi một ngày đàng học một sàng khôn, anh cứ ở nhà hoài mất vợ đến nơi rồi mà cũng không biết phải làm ǵ.

Nghe như vậy, sáng hôm sau Ngốc dậy thật sớm quyết đi học khôn, nhưng thật ra Ngốc không biết đi đâu và học những ǵ, sau khi thờ thăn ngoài đồng, Ngốc nghe mấy đứa mục đồng hát:

“Thanh thanh ngồi đám cỏ xanh hơn ngồi chiếu bông”

Hát xong các mục đồng nhảy từ lưng trâu xuống ngồi trên đám cỏ, Ngốc nghe lạ tai bèn lập đi lập lại cả trăm lần cho đến khi thuộc ḷng rồi mới bỏ đi.

Đi một quăng đến chổ bờ đê nọ, Ngốc thấy anh nông phu đang đào chuột, ổ chuột có một cái hang và một cái ngách, anh nông phu đàomiệng hang ngó đầu ra ngách, khi đào ngách chuột lại ló đầu ở hang. Anh nông phu lấy làm tức giận nên nói:

- Thập tḥ, thập tḥ không lo th́ chết.

Ngốc ta cũng lẫm nhẫm đọc đi đọc lại cho đến khi thuộc ḷng rồi mới bỏ đi.

Ngốc vừa đi đến một đám ruộng khác th́ có một nông phu đi thăm ruộng anh nông phu này thấy đám ruộng gần bên có nước mà đám ruộng ḿnh th́ cạn khô nên nói:

- Thượng điền tích thủy, hạ điền khan. (1)

Chàng Ngốc cũng cố gắng họ thuộc, trời trưa nắng, Ngốc lấy cơm mang theo ngồi dưới gốc cây ăn. Ăn no gió trưa mát mẻ, Ngốc ngủ một giấc đến chiều, thức dậy lại đi học khôn nữa.

Khi chàng Ngốc đi đến một cây cầu, gặp mấy ông làng đang nói chuyện lúc chàng đi ngang qua nghe họ nói:

- Thôi ta về, mai ta lên huyện chơi

Nói xong một người chia tay, Ngốc nghe lạ tai bèn học cho thuộc, thấy trời chiều Ngốc định bụng không c̣n thêm ǵ được nữa nên trở về nhà. Khi về tới nhà, hàng xóm chạy sang mách với chàng:

- Ngày mai ông bà già vợ sẽ gả vợ anh cho người khác, anh không lo ǵ cả sao? Tôi như anh ngày mai tôi sẽ qua bên ấy đ̣i vợ lại.

Nghe xong Ngốc chỉ biết ừ hử mà thôi. Sáng hôm sau, Ngốc dậy sớm qua nhà vợ, khi chàng đến cổng thấy trong nhà họ hàng đông đủ, có trải chiếu bông có cỗ bàn. Ngốc sợ hăi không dám vào, nh́nh lại chung quanh có cỏ xanh mà chân đi đă mỏi, chợt nhớ tới đám mục đồng Ngốc liền nói to:

- “Thanh thanh ngồi đám cỏ xanh hơn ngồi chiếu bông”

Nói xong Ngốc liền ngồi xuống đám cỏ. Trong nhà bên vợ Ngốc ai cũng lấy làm lạ v́ từ trước tới nay Ngốc có tiếng là đần độn, sao hôm nay lại tỏ ra biết có chút chữ nghĩa, nên ông già vợ Ngốc sai một đứa ở ra ŕnh nơi cổng xem chàng Ngốc c̣n định làm ǵ. Ngốc thấy ở cổng có người lấp ló nh́n chàng, Ngốc nhớ tới cảnh con chuột bị người nông phu hôm qua đào hang liền nói:

- Thập tḥ, thập tḥ không lo th́ chết.

Đứa ở nghe thế chạy vào báo cho cả nhà biết, trong nhà bắt đầu lo sợ nhưng vẫn muốn thử xem Ngốc c̣n làm ǵ nữa, liền sai người ra cổng mời chàng vào nhà rồi dọn tiệc đăi Ngốc.

Đă mấy năm nhà nghèo nên thấy cỗ bàn la liệt th́ ngốc cứ ăn, không thèm nói chuyện với ai cả. Mọi người cứ để mặc xem Ngốc làm sao. Ngốc thấy bàn ḿnh đă hết thức ăn mà bàn khác th́ bày ra để sẵn chưa có ai ăn, chàng chợt nhớ đến hai đám lúa nên lại nói:

- Thượng điền tích thủy, hạ điền khan.

Cả nhà vợ Ngốc nghe liền dọn cho chàng một mâm cỗ khác. Ngốc vẫn cứ thế mà ăn, lúc đă no say, chàng đứng dậy nói to cho mọi người nghe:

- Thôi ta về, mai ta lên huyện chơi.

Nói xong Ngốc ra về cũng không chào hỏi ai cả. Ai cũng nơm nớp lo sợ bàn tính sau cùng sai một đứa ở chạy theo xem Ngốc c̣n làm ǵ khi về đến nhà.

Đứa ở đi theo đến nhà Ngốc th́ không dám vào nhà sợ chàng biết nên đứng ngoài hàng rào nh́n vào theo dơi mà thôi.

Từ lúc đi đến nhà vợ, Ngốc bận quần áo bị rận rệp chích nhiều lần nên khi về đến nhà Ngốc thay quần ra, ngồi bệch xuống ngạch cửa, trải quần trên hai bắp vế bắt rệp. Vừa bắt Ngốc vừa mắng nhiếc cho đă cơn giận v́ chúng đă chích chàng cả buổi.

Với một con thật to Ngốc nói:

- Ta giết con đực!

Bắt được một con nhỏ hơn Ngốc lại nói:

- Ta giết con cái

Và một con thật nhỏ:

- Ta giết com mén.

Tưởng hết Ngốc đứng lên xách quần định đi vào nhà nhưng vừa lúc ấy lại thấy một con thật to, chàng mừng rỡ nói lớn:

- C̣n thằng ḱnh này ta giết luôn.

Nghe đến đây một đứa vội vàng chạy vào khóc lóc năn nỉ chàng Ngốc.

- Cậu ơi, thương cho con, ông bà và cô con hại cậu xin cậu viết tên họ mà thưa lên quan, c̣n con là kẻ ăn người làm xin cậu tha cho. Con hứa nếu cậu không viết đơn thưa kiện con về thưa với ông bà sẽ mang cô sang trả lại cho cậu.

Ngốc nghe đứa ở nói sẽ trả vợ lại cho ḿnh th́ mừng quá nên chàng nói ngay:

- Ừ được rồi đi nhanh đi

Thế là đứa ở ba chân bốn cẳng chạy về thưa lại với chủ:

- Thưa ông, ông với bà hại cậu chớ con nào có làm ǵ mà cậu về bên nhà làm đơn kiện lên quan có viết tên con trong đó.

Bố vợ chàng Ngốc hỏi đứa ở:

- Thế cậu mày làm đơn ra sao?

- Dạ, sau khi cậu ở đây về, cậu liền lấy giấy bút ra hàng ba ở nhà cậu làm đơn mai kiện lên quan. Đầu tiên cậu viết tên ông là Đực, kế đó viết tên bà là Cái, đến tên cô là Mén và sau cùng là tên con là thằng Ḱnh con van ông, xin ông thương cho con, ông hăy mang cô qua trả cậu ngay kẻo mai cậu lên tŕnh quan.

Nghe như thế cả nhà lo lắng, bàn tính, cuối cùng làm theo lời thằng Ḱnh. Đám cưới được hủy bỏ và mang vợ của Ngốc đem trả lại cho chàng.

Chú thích:

(1) Ruộng trên có nước, ruộng dưới không nước.

Trở về mục lục cổ tích