Kể Chuyện Ḷng Ṿng
*

Lâu rồi không có chi để viết, bỗng nhiên ngày chủ nhật 23-8 vừa qua, tôi nhận được thư của anh Khanh giới thiệu một thành viên mới cho Ái Hữu Vĩnh Nghiêm, và đề nghị chị Mộng Hương hay Mỹ cho vào Email group của AHVN. Mỹ nhắc lại là muốn đưa vào Email group phải là thành viên của AHVN, mà thành viên theo nguyên tắc là phải có hai thành viên chính thức giới thiệu, được Ban Chấp Hành chấp thuận.

Dĩ nhiên, thủ tục hơi rườm rà nhưng mục đích để làm tăng thêm giá trị của người thành viên. Cho nên tiếp theo Email giới thiệu của anh Khanh về Oanh Vũ Trần Thị Ngọc Khanh, tôi thấy ḿnh có bổn phận tiếp tay với anh Khanh, mặc dù tôi không thể nhớ Ngọc Khanh là ai, nếu nhắc tới Lợi, Ích em của Quốc, Trang, Hạnh, Kiểm em của Khiết, Mai em của Lộc, Hảo, Hiền con của Bác Nguyễn Trọng, Phương Lan em của Đào Hiếu Thảo, Khanh mà anh Sước trong nhiều năm, hàng tuần phải đèo em từ Ngô Tùng Châu Gia Định sang họp ở Giác Minh, Hoan em của Huỳnh, chị em Nga và Nguy (Nguy là bà Xă của Trần Đ́nh Hùng). Đó là những Oanh Vũ mà tôi c̣n nhớ rơ, Ngọc Khanh th́ phải nói là không nhớ ra chi hết, nhưng anh Khanh đă giới thiệu qua là em của chị Hồng Khương (c̣n tên khác là Mai Hương), thêm vào đó th́ chị Tuyết từng là Huynh Trưởng trông nom Nữ Oanh Vũ lâu năm, nên chị phải nhận rơ Đoàn sinh của ḿnh, tôi đâu có ngần ngại chi mà không giới thiệu.

Đó chẳng qua là hôm ấy, tôi cũng nhận một Email của người bạn học cũ trong Email group của cựu học sinh Trường Kỹ Thuật Cao Thắng, giới thiệu một anh tên là Hoàng Thanh muốn sinh hoạt với Nhóm chúng tôi. Nhóm chúng tôi là những người thi tuyển vào Đệ Thất niên học 1956-1957, năm học đó là năm học duy nhất, các học sinh trúng tuyển chia thành 5 lớp, học ở trong khuôn viên Nha Kỹ Thuật Học Vụ số 48 Phan Đ́nh Phùng, cách phở 44 một căn phố - Lê Dinh và Nguyễn Hiền có nhắc tới phở 44 trên Thúy Nga Paris – chênh chếch cửa Đài Phát Thanh Sàig̣n. Nơi đây cũng là Trường Quốc Gia Âm Nhạc, các anh Vui, Thu, Thống đă học ở đó. Nên chúng tôi dầu không học chung cũng quen biết nhau, một số định cư ở San José họp thành Nhóm, hàng năm tổ chức họp mặt, tôi đi dự được 2 lần, năm 2000 và mới rồi tháng 6 năm 2009.

Hoàng Thanh th́ trong Nhóm ít người biết, v́ anh ta đến năm Đệ Tam mới vào Cao Thắng, nhưng học dưới chúng tôi một lớp, chẳng may năm 1962 tôi thi rớt Tú Tài I nên ở lại học chung với anh ta, và Hoàng Thanh với tôi lại ngồi kề nhau, thậm chí năm 1964, Bác Đỗ Văn Giu, anh Tuệ Linh và tôi đưa phái đoàn Huynh Trưởng Thủ Đô ra thăm Gia Đ́nh Phật Tử Thừa Thiên, nghỉ học một tuần lễ, tôi phải nhờ Hoàng Thanh vẽ giúp tôi một bài làm nộp cho giáo sư, nếu không có bài nộp tôi sẽ bị 0 điểm, theo thói quen, tôi đều giữ tất cả bài vẽ của ḿnh, mỗi tuần một bài, từ lớp Đệ Thất cho đến Đệ nhất, sau này thỉnh thoảng lấy ra xem lại, có lần tôi thấy một bài vẽ năm Đệ nhất tên họ của tôi, nhưng nét vẽ không phải của tôi, tôi phải cố t́m hiểu, mất một lúc lâu, tôi mới nhớ ra bài ấy Hoàng Thanh đă vẽ, nộp giúp tôi trong khi ḿnh đi Huế. Năm 1964, tôi bỏ thi vào Kỷ sư Công Nghệ Phú Thọ, buổi chiều tôi bỏ thi ấy, Hoàng Thanh, đi thi về ghé nhà hỏi lư do sao tôi lại bỏ thi nửa chừng, và rồi anh chàng ta mượn đồ nghề của tôi nhất là cái dũa hiệu Batard để đi thi thực hành ngày hôm sau.

Hoàng Thanh là con của Nghị sĩ Hoàng Thế Phiệt, được ông Phạm Xuân Độ cho anh ta vào học kỹ thuật Cao Thắng nửa chừng, ông Hoàng Thê; Phiệt là người Thiên Chúa Giáo, người Việt Nam đầu tiên được phong Hiệp sĩ Ṭa Thánh, năm ông 30 tuổi, có lần tôi đến nhà Hoàng Thanh chơi ở đường Huỳnh Khương Ninh, thấy có treo thanh kiếm của Hiệp sĩ, Thanh cho biết c̣n có áo măo nữa. Thanh có một người anh là Hoàng Vân, lúc đó du học ở Mỹ, Hoàng Thanh và tôi nhờ anh Hoàng Vân này t́m cho hai cô bạn Mỹ để chơi Correcpondance, tôi quên bạn của Hoàng Thanh, c̣n bạn của tôi là cô Peggy Cartus, học sinh trung học, ở thành phố Pittsburgh, Pennsylvania.

Hoàng Thanh thi đậu vào Kỷ sư Công Nghệ, học ở Phú Thọ trong khu vực cùng chung với các Trường Công Chánh, Điện, Hàng Hải, Hóa Học, Sư Phạm Kỹ Thuật, Quốc Gia Thương Mại, Nữ Công Gia Chánh, Bách Khoa Trung Cấp, nhưng Hoàng Thanh và tôi trong những năm học ấy không gặp nhau, sau nghe Hoàng Thanh ra Kỷ sư, đi du học ở Pháp. Nay chính Hoàng Thanh cho biết anh xém đi Pháp, nên đi Đức một năm rồi sang Mỹ, nay định cư ở Virginia.

Nhiều kỷ niệm về anh chàng Hoàng Thanh này trong tôi khó quên, nên tôi cũng tiếp tay giới thiệu Hoàng Thanh với người phụ trách Email group của Nhóm. Anh này lại gửi ra Email: “Hoàng Thanh cựu học sinh Cao Thắng th́ được rồi, nhưng anh ta phải cam kết không dùng Emailgroups để phổ biến những ǵ của Hoàng Thế Dân, đảng Đại Việt đó nghe !” Hoàng Thanh phải đính chính lại, ông cụ tôi lót chữ Thế, nhưng năm anh em tôi không ai có chữ lót cả!

Tôi dùng chữ “Ḷng ṿng” bởi v́ sau khi nhận email giới thiệu của bạn tôi, tôi gửi cho Hoàng Thanh một email, nội dung ngắn gọn v́ tôi muốn rà xét lại xem có đúng không: “Nếu Hoàng Thanh nhận ra tôi, th́ chúng ta là bạn. Huỳnh Ái Tông”. Thư anh ta trả lời: “Tôi không nhớ ra, nhưng mà tên th́ quen quá!”, Vài tiếng đồng hồ sau Hoàng Thanh viết Email khác: “Bây giờ tôi nhớ ra rồi, lóp chúng ta c̣n có Huỳnh Hữu Lộc, gọi là “Lộc cụt”, v́ hắn cụt một ngón tay, cho tôi địa chỉ và số phone của bạn, chúng ta nói chuyện nhiều hơn.”

“Lộc cụt”, Hoàng Thanh nhắc tới, thời gian ấy Lộc cũng chơi thân với tôi, giờ nghỉ hai đứa đi qua Cinéma Hồng Bàng trên đường Pasteur, bên cạnh Trường Cao Thắng, để Lộc gửi vài lời tán tỉnh cô Thâu ngân viên, khả ái. Thỉnh thoảng Lộc và tôi đi dạo phố với Hoàng Hạc, chàng ta pê đê cũng rất khả ái, nghe nói đă định cư ở Pháp, lập gia đ́nh con cái đề huề, c̣n Lộc sau khi có Tú Tài Toàn phần, du học ở Nhật, có bằng Master ngành Cơ Khí, về Việt Nam làm Phó Giám đốc Vikyno, vượt biên bị công an Bến Tre bắt, UBND Tỉnh Bến Tre biết người có tài, dùng làm chuyên viên nhằm mục đích phát triển kỹ nghệ tỉnh, sau Vơ Văn Kiệt biết, trao đổi đưa Lộc về Thành phố. Được ưu đăi, Lộc sống ở Sàig̣n từ đó không thèm vượt biên nữa.

Lúc mà tôi trao đổi với Hoàng Thanh và Oanh Vũ Khanh Trần - gọi là Oanh Vũ cho dễ nhớ, dễ phân biệt chớ hiện nay, cô ta đă lên chức như Mộng Hương, chức bà ngoại rồi! –  th́ lúc ấy, vi tính của tôi trục trặc kỹ thuật. Máy vi tính này, nhân mùa khai trường, thấy Dell bán máy rẽ, tôi mua cái Laptop 17”, đă sử dụng gần nửa tháng, nó bỗng nhiên trở chứng, mỗi lần dùng Outlook Express để viết Mail hay dùng Microsoft Word của Microsoft Office 2007, để viết bài, nó lại chạy khởi động, như vậy là software đă chạy sai hoặc do virus, hoặc do Load thêm software nào đó vào, nó đă làm cho Microsoft Office chạy sai, tôi phải chỉnh sửa, con tôi tiếp tay cũng không xong, cuối cùng tôi phải Recover máy, bỏ tất cả software, nên mất tất cả Email. Trong thời gian sửa chữa, chỉnh thử máy, tôi gửi cho Hoàng Thanh đến 3 cái mail, theo trí nhớ địa chỉ Email, cái th́ xxxxx@yahoo.com, cái th́ xxx@hotmail.com, cái thứ ba xxx1945@hotmail.com, phải có thêm năm sinh mới đúng, chính nhờ trong email có ghi năm sinh tôi mới nhận ra Hoàng Thanh, v́ niên khóa chúng tôi thi vào lớn tuổi nhất, sinh năm 1940, c̣n nhỏ tuổi nhất sinh năm 1943, Hoàng Thanh c̣n nhỏ hơn tuổi đó nữa, v́ anh ta không có thi tuyển vào, c̣n một anh nữa cũng vào ngang xương từ năm Đệ tam 1960, là anh Nguyễn ( ? ) Văn Chính, con ông Nguyễn văn Kính nguyên chủ sự pḥng của Nha Kỹ Thuật Học Vụ.

Ngọc Khanh th́ kết quả đă xong, nhưng Hoàng Thanh th́ vẫn chưa thấy trả lời, có lẽ anh chàng chờ tới cuối tuần gọi điện thoại chăng ?

Tuổi chúng ta càng lớn th́ càng lẩm cẩm, trí nhớ bụ bẩm thêm, quên quên nhớ nhớ. Cho nên c̣n nhớ được bạn của ḿnh, th́ hăy xin nới rộng ṿng tay, thành một ṿng tay lớn, kể cho nhau nghe chuyện hôm nay, nhắc cho nhau nhớ chuyện ngày xưa, tuổi học tṛ, những buổi sinh hoạt ở chùa, lễ Phật, cắm trại, những chuyện vui buồn chúng ta cùng có chung kỷ niệm để cho đời thêm vui, sống an lạc.

Ngày 26-8-2009