Đại Bàng Găy Cánh.

Hôm 17 tháng 8 năm 2004 đang có công việc ở phía Bắc Cali, bổng nghe anh Ngô Mạnh Thu bị tai biến mạch máu năo đă chở vào bênh viện UCI, tôi vội vàng lái xe quay về và đi thẳng vô bệnh viện. Nh́n anh nằm trên giường cấp cứu như đang ngũ, Tôi đến bên canh bóp nhè nhẹ vào đôi vai anh, đưa tay vuốt lại mái tóc hai màu cho ngay ngắn, tôi chẳng hề muốn khóc trước mặt mọi người nhưng nước mắt cứ tự nhiên chảy ra, tôi ôm cháu Khuê chỉ nói mấy chữ: Chú đau ḷng quá. Ngoài ra không nói thêm được ǵ, biết nói ǵ bây giờ khi cuộc đời của anh có quá nhiều điều để nói. Anh như là một bóng cây để nhiều thế hệ đàn em ngồi kề, tâm sự. Anh như là một biểu tưởng cho sức làm việc. Lănh đạo với thái độ đơn giản, lắng nghe mọi người, suy nghĩ chín chắn và rất cương quyết sau khi đă quyết định. Anh là một con chim "Đại Bàng" chính hiệu như biệt danh mọi người ưu ái trao tặng cho anh.

Mặc dù ai cũng biết anh là thành viên kỳ cựu, suốt đời lo lắng cho màu Lam nói chung, cho GĐPT Vĩnh Nghiêm nói riêng nhưng thật ra anh c̣n là người của nhiều nơi khác, anh là một trong những trưởng Du Ca kỳ cựu, là thành viên của Hội Đồng Quản Trị CTy Người Việt, là Giám Đốc Đài phát thanh VNCR và hơn hết anh là một nhạc sĩ với rất nhiều ca khúc mang tải nhiều t́nh người được anh chị em Du ca sử dụng cũng như nhiều nhạc phẩm đang được anh chị em áo Lam hát trong các buổi sinh hoạt của ḿnh và gần đây nhất là những tác phẩm anh viết cho Giải Khuyến Học.

Nhưng với chúng tôi, những đứa em thân cận th́ anh là một người anh chịu khó lắng nghe, h́nh như anh sinh ra để nghe lời ta thán, không biết bao nhiều điều phiền muộn của các đứa em được anh lắng nghe. Ngược lại các đứa em đó cũng trông chờ nơi anh những lời khuyên nhủ, lúc nào cũng chân t́nh, nhỏ nhẹ. Anh đúng là bóng dáng của một con chim Đại Bàng để các em nh́n vào.

Tấm gương đạo đức của anh không ai có thể dị nghị, nhưng cái đạo đức mà anh có là cái đạo đức trí tuệ, không giả dối, không làm bộ làm tích điều này khiến chúng tôi kính trọng anh nhiều hơn nữa.

Từ ngày anh nhận lời đỡ đầu cho đứa con gái lớn của tôi và đứng ra làm chủ hôn cho cháu và cũng v́ công việc tôi với anh gần như ngày nào cũng gặp nhau, ăn chung với nhau nên tôi mới có dịp nghe anh tâm sự nhiều chuyện, th́ ra anh đă phải nghe nhiều nên cũng muốn cho người khác nghe lại những ǵ sâu kín từ trái tim của ḿnh, từ chuyện nhỏ xíu như cháu X... mới tốt nghiệp, thằng Y... vừa mới có đứa con đầu ḷng cho đến chuyện lớn hơn như chuyện trong họ Vĩnh Nghiêm, chuyện của anh chị em Áo Lam phải trải qua nhiều sóng gió, chuyện đùa vui về hậu sự của ḿnh, tôi cảm nhận được những lời tâm sự của anh một cách sâu sắc và càng thêm kính trọng anh hơn. Khi nói về ai đó với tôi, ngay cả những vấn đề của quư Thầy anh cũng rất thẳng thắn nhưng luôn kèm theo những kết luận rất t́nh người, cái phê b́nh anh dành cho ai đó cũng nằm trong ư thức xây dựng tuyệt đối, không phải nói ra để đă kích một ai. Tôi hiểu thêm ra một điều chính v́ cái "Tâm" từ bi này đă làm lời nói của anh thật sự có trọng lượng ngay cả với những người bị anh khiển trách, ai cũng có thể cảm nhận được tấm ḷng của anh đối với ḿnh.

Gần đây nhất khi có vài chuyện không vui trong nội bộ GĐPT, nhiều người đă in trên Net xuống nhiều bài viết cho anh đọc, anh đưa cho tôi và nói là: Cần phải thật kiên nhẫn, b́nh t́nh và đừng bao giờ trả lời một điều ǵ, cho dù họ có đề cập đến tên một ai đó, tôi hiểu tấm ḷng bao la của anh đối với tiền đồ của GĐPT nên lúc nào cũng kính cẩn nghe lời dạy bảo của anh và xếp qua hết qua một bên. Khi cuốn Kỷ yếu Vĩnh Nghiêm sắp hoàn thành anh gọi tôi vào pḥng và nói: "Cậu về viết cho anh 2 trang "B́nh Thư Pháp" để anh cặp vào giữa, khi mở ra là thấy ngay".

Tôi hỏi anh chữ ǵ? Anh nói:

-Cậu về viết hai chữ "Nhẫn" và "Quan".

Tôi hỏi sao lại viết 2 chữ này mà không viết những chữ khác như là "Tâm" "Phật" hay là "Viên" ..v.. v.. anh nói lúc này chúng ta cần có "Nhẫn" và cần quán tưởng đến cửa ải "Quan" mà mọi người cần phải vượt qua.

Tôi nói lừng khừng là để coi, v́ tôi đă nắm bắt được ư của anh, nhưng sau khi suy nghĩ tôi hẹn với anh là sau kỳ đại hội ở Texas về sẽ viết tôi biết rằng những điều ḿnh viết ra sẽ khó khăn vô cùng, v́ ngay chính bản thân tôi ngay lúc ngồi đối diện với anh trong căn pḥng làm việc trong ṭa soạn tôi cũng đă thấy ḿnh chưa đủ "Nhẫn" và chưa đủ sức để vượt qua “Quan” mà anh muốn diễn đạt. Anh khuyến khích tôi rất nhiều để cố tâm suy nghĩ cho 2 trang giấy này, những ngày rời xa Cali, gặp lại nhiều anh chị em Lam Viên, tôi chiêm nghiệm và càng cảm thông được với tâm tư của anh, nên dự tính khi về tới sẽ tŕnh bày với anh và giao bài cho anh ngay tức khắc. Nhưng quá trễ, khi nghe tin anh đă không c̣n có cơ hội đọc những ǵ tôi định thay anh viết xuống trang giấy của "Kỷ Yếu Vĩnh Nghiêm" và giờ đây đứng trước thi hài bất động của anh, tôi thấy có lẽ ḿnh cũng không cần phải viết ra.

Anh đă một ḿnh vượt "Quan Ải" ra đi, để lại sau lưng biết bao điều chưa làm được, anh đă kiên nhẫn chờ đợi những đứa em của ḿnh cùng với anh lên đường vượt qua cửa "Quan" của tâm thức bằng cái tâm "Nhẫn" của bậc Bồ Tát, nhưng h́nh như anh có quá nhiều những con chim se-sẽ bên cạnh khiến cho cánh chim Đại Bàng của anh dù có rộng lớn bao nhiêu cũng không đủ sức cưu mang và anh đă găy cánh giữa đường bay để lại bao nhiêu là nước mắt và những cánh chim se-sẽ tan tác không c̣n luồng gió lớn của cánh chim rộng nâng đỡ.

Trên đường lái xe về nhà, tôi vô thức lại chệch sang những khúc quanh, đi lạc về nhà ḿnh trên một đoạn đường ngắn mà vốn dĩ tôi tự hào có thể "nhắm mắt" lái cũng tới nơi. Th́ ra khi mất đi cái bóng dáng của cánh chim đang dang rộng trên bầu trời, mới hay ḿnh yếu đuối cỡ nào? mới hay mặt trời nóng đến mức nào? từ lâu luồng gió lớn của cánh chim Đại Bàng đă ṃn mỏi ra sức quạt gió để nâng đỡ các chú chim non có đủ sức bay theo đàn mà những con chim se-sẽ như tôi cứ tưởng là cái luồng gió đó chính là do từ đôi cánh bé tư của ḿnh.

Ngô Mạnh Thu!!! 3 chữ đó không gói vào một hội đoàn nào mà đă trở thành một niềm hănh diện chung cho những ai, những nơi nào, những hội đoàn nào có dịp sinh hoạt cùng với anh, v́ có anh là có sự ḥa thuận, là có sự yêu thương. Nhiều khi anh chỉ đến đó, ngồi nghe vậy mà năng lượng từ bi của anh h́nh như cũng lang tỏa ra chung quanh khiến cho một ai đó sắp nổi nóng cũng phải chùng tâm, những lời gay gắt sắp nói ra cũng kịp thời giữ lại.

Anh đúng là cánh chim Đại Bàng của các em, chúng em giờ đây đâu c̣n dịp nào ngồi nh́n anh mỉm cười trên chiếc ghế sau vườn nhà , dưới giàn nho xanh um do chính anh vun trồng, chúng em cũng đâu c̣n có cơ hội gặp anh để "Mèo nheo" đủ thứ chuyện trên đời, từ chuyện gia đ́nh đến chuyện bạn bè hay lớn hơn là chuyện các hội đoàn nhất là trong các vấn đề liên quan đến anh chị em Lam Viên. Anh nằm xuống đột ngột quá, chúng em cứ nghĩ là anh quá mệt mỏi muốn nằm yên để dưỡng thần, nhưng sự thật vẫn không thể nào dấu đi được.

Cánh chim Đại Bàng Ngô Mạnh Thu đă găy cánh trên đường bay dài. để lại đàng sau lưng biết bao hoài vọng, có những nỗi niềm chưa kịp nói ra và nhất là cánh chim lớn xếp lại bất ngờ đă làm hụt hẫng nhiêu cách chim non đang chập chững bay theo sau.

Nước mắt và nỗi đau của chúng em cũng không làm ǵ được trong lúc này, chỉ có một điều chúng em cảm nhận rơ ràng là ḿnh đă mất đi một h́nh bóng dễ thương, đáng kính trong "cuộc chơi".

Trên bầu trời rộng, đầy băo táp, những con chim se-sẽ giờ đây đă không c̣n nơi mà "nương gió" để bay cao.

Đại Bàng Ngô Mạnh Thu đă găy cánh thật sự trên đường bay dài.

 

Nguyên Kim

Sáng 18-8-04

Trở về Mục Lục