Khóc bố
Nam mô Bổn Sư Thích Ca Mâu Ni Phật
Nam mô Tiếp dẫn đạo sư A Di Đà Phật
Ngưỡng bạch Chư Ḥa Thượng chứng minh
Kính bạch chư tôn Thượng Toạ Đại Đức Tăng Ni
Kính thưa các anh chị Huynh Trưởng trong GĐPT, kính thưa quư cô chú bác bạn bè thân hữu của Bố chúng con. Trong giờ phút thiêng liêng tiễn biệt này, chúng con kính xin phép quư Ôn, quư Thầy, quư Cô cho phép con có đôi lời tâm t́nh với người Bố yêu quư của chúng con.
Lạy Bố kính yêu,
Giờ đây, trước linh cửu của Bố, trong giờ phút chia ly tiễn biệt, chúng con nghẹn ngào xúc động ghi lại những h́nh ảnh cuối đời của Bố để hoàn tất một cuốn phim về cuộc đời của một người cha luôn âm thầm đứng sau bức màn sân khấu. 65 năm, Bố đến với cuộc đời bằng tất cả tấm ḷng, trái tim, khối óc và một nụ cười hiền ḥa. Là con gái út cưng của Bố, sanh sau ngày Bố đi tù cải tạo trở về, con thường được Bố ôm vào ḷng mà kể chuyện con nghe:
Năm ấy Bố vừa tṛn 10 tuổi, ông Nội đă nói dối với bà Nội để đưa Bố vào Nam. Thế là từ đó dù có mẹ nhưng như không c̣n mẹ. Bố không c̣n được bàn tay chăm sóc thương yêu tŕu mến của bà. Vào Nam, ông Nội tham gia chiến tranh và bố lại sống vất vưởng bơ vơ một ḿnh. May mắn có bà Nội Bến Tre, người vợ sau của ông đă dang rộng ṿng tay đón Bố về nuôi dưỡng. Mất đi trong trận chiến năm ấy, thế rồi Bố lại mồ côi cha. Bơ vơ lại càng bơ vơ! Không có cách nào để về lại quê Bắc, Bố tự ḿnh tiếp tục sống và lớn lên trên mảnh đất Sài G̣n. Những ngày tháng đi học, Bố sống nơi nhà bà Kề, rồi có khi về nhà chú Vinh ( bạn thân của Bố), hay ở tại ngôi chùa nhỏ trong xóm vắng. Tuy Bố sống thiếu thốn t́nh thương của cha của mẹ, nhưng Bố luôn ngập tràn t́nh thương cho bao nhiêu người chung quanh. Bố kể năm ấy, kỳ thi tú tài gian khổ khó khăn. Sau bao ngày đêm dồi mài kinh sử, bố vững ḷng bước vào pḥng thi ứng thí. Trong lúc làm bài, anh bạn học kế bên lo sợ thi rớt và anh sẽ bị rầy la, không lấy được vợ. Anh xin Bố cho copy bài. Với t́nh thương bao la trải rộng, lại thương bạn thi rớt không vợ, Bố yên lặng để anh copy bài. Thế là lần thi ấy, cả 2 đều bị đánh trượt với 2 cái trứng gà thật lớn. Bố là vậy đó, cho đi chứ không đ̣i lại bao giờ!
Những ngày tháng sinh hoạt ở GĐPT Giác Đạt, những ngày tháng làm sĩ quan trường Bộ binh Thủ Đức, Bố vui mừng khi gặp được mẹ. Và rồi một lần nữa, Bố trao ra tất cả t́nh thương mến của ḿnh. Bác Gia Trưởng GĐPT nhận Bố làm con nuôi để đại diện nhà trai đi hỏi cưới Mẹ cho Bố. Cái đám cưới đơn giản dưới mái chùa An Lạc, qua sự chứng minh của Ḥa Thượng Bổn Sư. Thiếu Nam bưng quả trong bộ đồng phục lam, thiếu nữ nhận quả trong tà áo dài lam tha thướt. Mẹ đẹp như tiên nga, c̣n Bố, ai cũng chê sao mà …xấu quá! Bố cũng cười kh́, mẹ đẹp là được rồi!
Chiến tranh tràn vào thôn xóm nhỏ, chiến tranh lan tràn khắp miền Nam thân yêu. Bố vững vàng cầm tay súng chỉ huy binh đoàn đến giờ phút cuối cùng. Tiếng loa trong chiếc máy radio nhỏ nhoi báo tin rằng tướng Dương Văn Minh đă đầu hàng, Bố vẫn cương quyết sống chết cùng anh em bảo vệ quê hương đất nước. Ḍng người chạy loạn đêm tháng tư đen, người th́ theo tàu xa xứ, người gom góp của cải trốn chạy khỏi quê hương. Ḷng bố cũng sôi sục lo lắng v́ mẹ và chị đang chờ đợi ở nhà. Ngay giấy phút ấy, Bố đă có thể chạy về nhà, cùng mẹ và chị theo đoàn người xa xứ đi t́m tự do. Nhưng không, Bố hiên ngang anh dũng. Bố là sĩ quan! Bố là chỉ huy! Bố là đầu tàu. Bố bỏ đi rồi, binh đoàn sẽ bấn loạn. Bố phải gác t́nh riêng để lo tṛn nhiệm vụ đối với quê hương tổ quốc, đối với anh em trong binh chủng. Bố là vậy đó, cho đi chứ không đ̣i lại bao giờ!
Cộng sản đánh chiếm miền Nam, họ bắt Bố và đưa vào tù cải tạo. Những ngày tháng gian truân khổ ải tù đầy! Bố xa mẹ, xa con khi chị chưa đầy 1 tuổi. 6 năm! 6 năm trời đau khổ cả thể xác lẫn tinh thần. 6 năm trời mẹ tần tảo sớm trưa, nuôi chồng, nuôi con. 6 năm trời trong lao ngục Bố là những người anh, người em nhiều t́nh thương lớn. Bố cần cù, nhẫn nại, chia sớt tất cả cho các bạn tù. Khoai ḿ, khoai sắn, có ǵ ngon Bố đều đem phân chia tất cả. Bố là vậy đó, cho đi chứ không đ̣i lại bao giờ!
Trở về từ đau thương gian khổ, Bố đoàn tụ với mẹ và chị. Và rồi, con gái út cưng của Bố đă ra đời. Tuy may mắn trở về với thân xác nguyên vẹn, nhưng người ta đâu có buông tha cho Bố. Liệt kê vào gia đ́nh “ngụy quân ngụy quyền” Bố thật khó khăn đi kiếm việc làm nuôi gia đ́nh. Bố làm đủ cả các nghề, thợ mộc, thợ may, hằng ngày trên chiếc xe đạp cọc cạch thô sơ, Bố đèo Mẹ và hai con bôn ba kiếm sống giữa Sài thành náo nhiệt. Ai cần ǵ Bố làm đó! Bố chỉ mong muốn có được chút ǵ lo cho mẹ cho con. Người ta ăn hiếp Bố, Bố cũng từ ái thứ tha. Người ta hăm dọa Bố, Bố cũng nhẹ nhàng hóa hận thù thành t́nh thương mến. Bố lúc nào cũng mong dĩ ḥa vi quư ! Bố lúc nào cũng tin tưởng vào cái sức mạnh của t́nh thương và sự cho đi không đ̣i lại bao giờ!
Bố bôn ba cùng mẹ nuôi hai con khôn lớn! Dù trong đời sống cơ cực nghèo khổ khó khăn, Bố không bao giờ quên rằng ḿnh là con Phật. Bố cùng mẹ d́u dắt chúng con đến với đạo ngay từ tấm bé. 3 tuổi con đă quy y. Lớn lên, những ngày rằm con thích đi sám hối nhưng không bao giờ dám băng qua đường một ḿnh. Do thế, dù bận rộn bao nhiêu, bố cũng dắt con đi sám hối mỗi ngày 14 hay 30. Có hôm hai bố con đi trễ, chùa Phước Viên đông nghẹt, không c̣n chỗ ngồi. Bố lại vội vă chở con sang chùa Phước An mong kịp khóa lễ.
Thời gian trôi qua, gia đ́nh may mắn được đi định cư tại đất nưóc Hoa Kỳ. Ngày xa quê hương, bác Mai, gia trưởng GĐPT Phước Viên nói rằng:” Gia đ́nh được đi Mỹ, là được đến thiên đàng rồi đó em.” Con không biết ḿnh đang đi đến thiên đàng của cơi Ta bà hay chốn nào chăng nữa, con chỉ biết một điều Bố ra đi v́ tương lai của hai con. Năm 1954 bố bỏ quê xa, rồi nay quê hương lại càng xa ngàn dặm. Hơn nửa ṿng trái đất, Bố đến với một xứ sở xa lạ! Thêm một lần nữa Bố lại bôn ba bương chải trong đời sống mới để lo lắng cho gia đ́nh. Bố là vậy đó, cho đi chứ không đ̣i lại bao giờ!
Tại Hoa Kỳ, một lần nữa, dù trong bao nhiêu bận rộn trong đời sống thường nhật, bố tiếp tục d́u dắt chúng con t́m đến ánh đạo. Bố khóac lên ḿnh chiếc áo lam, bố âm thầm lặng lẽ làm tất cả những công việc nhỏ nhặt trong chùa, lo cho Thầy, lo cho các em GĐPT. Trong các tổ chức, trong các khóa lễ dù lớn hay nhỏ, người ta chỉ t́m thấy Bố bên lề sân khấu cặm cụi lo lắng mọi công việc bên ngoài. Bố hiền ḥa, Bố từ ái, Bố yêu thương! Bố đem đến cho mọi người xung quanh một nụ cười hiền mỗi khi gặp Bố. Để rồi ngày hôm nay, khi Bố đột ngột xả bỏ thân tứ đại này, trở về với Phật, ai ai cũng thương nhớ nụ cười hiền ḥa của Bố.
Bố ơi, chúng con biết rằng đời sống vô thường nay c̣n mai mất, nhưng con đâu ngờ rằng vô thường lại cướp mất đi người Bố thân thương của con sớm như vầy hả Bố. Con vừa ăn mừng sinh nhật 65 tuổi của Bố cùng quư Thầy Cô một tuần lễ trước kia mà. Tiếng cười gịn tan vui vẻ ngày hôm ấy của Bố, niềm xúc động với giọt lệ vui mừng của Bố vẫn c̣n đâu đây, vậy mà Bố lại bỏ con đi. Ngày hay tin Bố mất, con như mất đi tất cả trong đời. Con là con gái út cưng của Bố! Cả cuộc đời Bố, làm ǵ lo ǵ cũng chỉ dành cho mẹ, cho chị và cho con. Cái ǵ đẹp, con mua tặng Bố rồi nó cũng thuộc về mẹ hay về con. Có ǵ ngon con mua cho Bố rồi con cũng có phần. Bố trao ra tất cả! Bố cho đi tất cả! Bố thật giống Thái Tử Câu Na La trong câu chuyện tiền thân của Phật. Không có ǵ thuộc về riêng Bố cả! Ai cần ǵ Bố cho nấy! Bố dù sống thiếu t́nh thương từ tấm bé nhưng luôn tràn ngập t́nh thương cho mọi người chung quanh! Ngay cả mẹ là người bố yêu thương nhất trên cơi đời này. Vậy mà, bố vẫn sẳn sàng hy sinh hạnh phúc riêng tư, phát tâm trợ duyên khuyến tấn cho mẹ xuất gia, đạt thành chí nguyện. Để rồi Bố âm thầm lặng lẽ nuôi dạy hai con. Dẫu có những lúc cô đơn buồn tẻ, cơm nước vụng về, Bố mĩm cười ôn tồn đùa bảo với hai con: “ngon lắm đó, bổ lắm đó.” Món ăn “tùm bà lằng” của Bố, rau ǵ, thịt ǵ Bố cũng đổ vào hết trong ấy. Bố nhẹ nhàng nói “ráng ăn đi con, không bổ ngang cũng bổ dọc.” Bố ơi! Bổ nhất ngon nhất là tấm ḷng thương yêu của Bố đă dành cho chúng con. Bố biết không, con và chị thương bố nhiều nhất trên thế giới này. Con và chị luôn hănh diện có một người Bố như Bố vậy!
Hôm nay, Bố mĩm cười vĩnh viễn ra đi trong bao nhiêu thương xót của hai con và mọi người! C̣n đâu những nụ cười sản khóai của Bố ! C̣n đâu ṿng tay ấm êm Bố ôm trọn con vào ḷng mỗi khi con đi học xa về! C̣n đâu những cú phone ṿi vĩnh thèm phở thèm bánh với Bố ! C̣n đâu h́nh bóng thân thương của Bố trong căn nhà nhỏ nhắn mà bố thường gọi là cái thất của Đức Châu! Bố ơi, Bố đi rồi hai con bơ vơ lạc lơng. Bố đi rồi để lại vô vàng thương nhớ khôn nguôi!
Bố ơi, con biết, trong giờ phút sanh ly tử biệt này con không được khóc, v́ nó sẽ quyến luyến hương hồn của Bố! Bố từng dạy con, “khi sanh ra chung quanh em ai cũng cười ḿnh em khóc. Hăy sống trong đời để làm sao khi em ra đi, ai cũng khóc riêng ḿnh em mĩm cười.” Bố nằm đó xả bỏ thân tứ đại, an b́nh trong giấc ngủ thiên thu với một nụ cười hiền ḥa trên môi. Bố là tất cả, là gia tài cao quư, là những ǵ mà hai chị em con luôn yêu thương trân quư. Nay Bố đi rồi, hai chị em con sẽ đùm bọc yêu thương lo lắng cho nhau. Mẹ và chị sẽ khuyến tấn con học giỏi ra trường, làm một người bác sĩ tốt, giúp đời giúp đạo. Con sẽ chăm lo cho sức khỏe cho mẹ và chị như mỗi lần bố thường khuyên bảo con. Hai đứa phải thương mẹ nhiều hơn và thương yêu nhau nhiều hơn. Chúng con hứa sẽ thay Bố giúp đỡ mẹ trên con đường tu tập, sống yêu thương lo lắng cho nhau để có được một đời sống an b́nh như cái tên bố mẹ đặt cho hai đứa, Hạnh và Phúc. Bố ơi, bố đừng lo lắng chi nữa cả! Cơi đời này là mộng và hôm nay bố cười tan vỡ mộng để theo Phật về với thế giới Tịnh Độ an lành. Con ngưỡng nguyện hồng ân mười phương chư Phật thùy từ tiếp độ cho Bố!
Nụ cười hiền ḥa …tiễn Bố ra đi
Sư Cô Mẹ và hai chị em con cùng tất cả mọi người xin chắp tay vĩnh biệt Bố kính yêu!
Vũ Ngọc Hồng Phúc
Pháp danh Minh Hậu
Ghi chú của Web AHVN:
Sư Cô Mẹ : Tỳ kheo Ni Thích Nữ Vô Lượng, Pháp danh Khánh An, Thế danh Đỗ Thanh Thảo
Chị: Từ Huệ Vũ Mỹ Hạnh
Có thể xem h́nh ở các Trang Web dưới đây:
http://good-times.webshots.com/album/569683234yMSvTy
http://flickr.
http://www.haitrieuam.com/hinhanh/Default.asp?dir=74&prv=y&theme=2