MẸ LÀ NGÔI CHÙA NHỎ

 
Con ngồi đây lặng lẽ,
Thương nhớ hoài mùa Xuân.
Con ngồi đây quạnh quẽ,
Riêng Mẹ đă bao lần.
 
Mẹ là ngôi Chùa nhỏ,
Đón con về nương thân.
Mẹ là đôi mắt tỏ,
Tha cho con lỗi lầm.
 
Mẹ là Xuân bay qua,
Nuôi đời con khôn lớn.
Mẹ là hương sen ngát,
Về trong mộng hiền lành.
 
Như bầu trời lồng lộng,
Là mặt đất bao la,
Là mưa rào tuôn xuống,
Cho đường con thắm hoa.
 
Mẹ là nắng thênh thang,
B́nh minh xưa chói rạng,
Là mây chiều lăng mạn,
Những ngày thơ huy hoàng.
 
Mẹ là đêm thức giấc,
Đêm xanh biếc ngàn sao,
Là vô cùng đôi mắt,
Có sương mù trên cao.
 
Mẹ đi suốt mùa Hè,
Qua hối hả mùa Thu,
Và mùa Đông tất tả,
Riêng cho con mùa Xuân…
 
Nguyễn Đức Cường.