Áo Lá
Áo tơi sờn vạt đọan trường
Lá rơi phai nhạt trên đường thu phong
Trời xưa hồ nước sen hồng
Hương bùn thơm nứt cõi lòng nhân gian
Áo tơi mặc suốt đông tàn
Lá rơi vàng nhốt mùa sang nhỡ nhàng
Em xưa đi đứng dịu dàng
Tóc dài vai hứng mơ màng suối thơ
Áo tơi rách vạt lửng lờ
Lá rơi thất lạc bơ vơ đọa đầy
Phù vân một kiếp mây bay
Chiêm bao phu phụ tỉnh say hồng trần
Áo tơi mất vạt vô thường
Lá rơi gió bạt miên trường thênh thang.
Cha và Tôi
Từ núi rừng đến tận ngàn khơi
Trời quê hương thương khóc rã rời
Đời chênh vênh trên đôi tay mõi
Chân lênh đênh từng bước nhỏ nhoi
Từ làng thôn ra đến phố thị
Trời hoang mang bụi cát tơi bời
Đời lưu vong trong lòng xứ lạ
Mắt suy tư lạc cõi xa vời.
Lúc trăng khuya cha già yên giấc
Mây tâm tư loang tận cuối trời
Lòng bâng bâng nẻo về của ý
Thân bồng bềnh trong cõi chơi vơi
Quên cả canh tàn đêm trở lạnh
Mái nhà huyên quay gót bồi hồi
Nhìn cha thức ngồi trên xe đẩy
Môi mấp máy muốn gọi, cha ơi
...
Nghe còn đây nỗi sợ chưa nguôi.
Nguyễn Nam Hải