Dư âm của Ngày Nhà Giáo Việt Nam*
Sau khi dự tiệc Ngày Họp Mặt Truyền Thống Cựu Học Sinh Nguyễn Trường Tộ & Phan Đ́nh Phùng, nhân Ngày Nhà Giáo Việt Nam 2012, trước khi chia tay, Phạm Đức Khiết cựu học sinh Phan Đ́nh Phùng từ Úc về, có mời tôi đi du ngoạn cùng với các em ở nước ngoài về như Nguyễn Tăng Cường Bảo, Phạm Đức Khiết, Hải và Thanh Hằng. Tôi có nhận lời, hẹn sẽ đến điểm tập trung ở khách sạn Palace trên đường Nguyễn Huệ, nếu sức khỏe ngày mai cho phép, ngay lúc đó Nguyễn Hữu Phúc cho tôi biết:
- Nếu Thầy không đi được vào buổi sáng th́ buổi chiều, em sẽ cho xe đến rước Thầy đi chơi với chúng em, v́ buổi sáng em bận tham dự cuộc triễn lăm ở quận 7.
Sáng 22-11-2012, tôi dậy sớm từ 5 giờ sáng, cảm thấy trong người không được khỏe v́ đêm qua uống vài ly bia của các em cựu học sinh mời, hay v́ tôi đang bị tiêu chảy đă uống 2 viên Immodium mà chưa chấm dứt, tôi đoán do thức ăn hay nước uống. Do không thấy tôi có mặt ở diểm hẹn, Đặng Mỹ Khiết gọi điện thoại nhắc, tôi xin lỗi v́ không được khỏe, nên không thể tham dự, chúc các em đi chơi vui vẻ.
Đến 2 giờ chiều, Phúc gọi điện thoại đến cho biết đang bận ở pḥng triễn lăm, đang cho xe đến rước tôi, chừng 30 phút có xe đón, rồi khoảng 3 giờ chiều, Phúc sẽ đích thân lái xe đưa tôi ra nhà nghỉ ở Lộc An.
Tôi không c̣n cách từ chối với tấm ḷng các cựu học sinh. Lại uống thêm Immodium, thu xếp vài món cần thiết để lên đường.
Đúng như Phúc đă báo, xe đón dừng trước cổng, có Minh Nguyệt theo xe đi đón, chúng tôi lên xe để đến nhà triễn lăm của thành phố HCM ở đường Nguyễn Văn Linh, quận 7. Đến nơi cuộc triển lăm đă xong, Phúc xếp đặt công việc làm cho nhân viên và tài xế Công Ty của Phúc, rồi Phúc mời chúng tôi giải khát trước khi lên đường.
Khi lên đường, chúng tôi chuyển sang xe khác, Phúc lái xe, tôi ngồi ghế bên, c̣n Nguyệt được ngồi băng sau, xe 7 chỗ, chỉ có 3 chúng tôi. Phúc dự định đi đường Nhơn Trạch sẽ phải qua phà nhưng đoạn đường ngắn hơn, sẽ đến Lộc An khoảng 6 giờ chiều, nhưng sau khi qua cầu Phú Mỹ, đường có nhiều xe tải chạy đến bến cảng mới, xe bị kẹt nên Phúc quyết định quay trở lại xa lộ Sàig̣n-Biên Ḥa, xe chạy đến Long Thành trời đă tối, đến Bà Rịa đường phố sáng trưng đèn, từ đó xe chạy đến Long Hải, Phuớc Tĩnh đến nhà nghỉ th́ đă hơn 7 giờ.
Trong chuyến đi này, Minh Nguyệt đă kể cho tôi nghe những chuyến đi cứu trợ, những công tác từ thiện được h́nh thành từ bạn bè, từ những nhóm nhỏ lớn dần, lớn dần.
Những người đi chuyến xe chung, là xe lớn trên 20 chỗ ngồi, họ đến đây vào buổi trưa, ăn cơm trưa trễ, nên họ chịu khó nhịn ăn chờ chúng tôi ra, cùng ăn bửa cơm tối.
Nam giới, kể cả tôi là 7, c̣n lại bên nữ đông hơn gấp đôi, họ luôn luôn vui đùa trong bửa cơm tối và nghe đâu trên chuyến xe đi chung cũng vậy, nên mới được vui vẻ và trẻ trung lại tuy không bằng thời niên thiếu, chắc phải kể nào là Mỹ, nào là Oanh, Vân, Hường ….
Ăn xong, mọi người lên lầu vui chơi với bàn bida, bóng bàn, banh bàn, tôi cảm thấy mệt, về pḥng uống thêm một viên Immodium và sau đó dùng thêm 2 viên Tylenol rồi lên giường ngủ. H́nh như tôi ngủ được một giấc, Phúc mới trở về pḥng tắm rửa và đi ngủ.
Các cô ăn uống, giải trí hát Karaoké trên lầu nhà nghỉ
Sáng khi tôi thức giấc, Phúc rủ tôi đi tắm biển, nhưng cảm thấy chưa khỏe nên tôi không đi theo Phúc. Sau khi đánh răng, thay quần áo, tôi thả bộ ra phía sau nhà ăn là một nhà mát, tôi ngồi đó, nh́n con lạch, bên kia là một băi cát có những cây dương chưa cao, chắc chỉ chừng đôi chục năm, qua khỏi những cây dương đó, thấp thoáng biển ở ngoài xa, đó là băi tắm, từ nhà nghỉ muốn ra bải tắm có những chiếc xuồng, chở chừng 10, 12 người, người ta dùng sào chống qua lạch để qua bờ bên kia, buổi sáng có lẽ nước kém, tôi thấy một người chống xuồng không từ bên kia về, khi ra giữa ḍng, anh ta cắm sào xuống nước chạm đáy, mực nước chỉ chừng 5, 6 tấc.
Bảo và Phúc trên băi tắm Lộc An
Tôi nh́n con lạch với băi bùn phơi ḿnh đen x́, có những con cá kèo từ dưới nước lách ḿnh lên bùn một chốc rồi lại lách ḿnh xuống nước, gần 60 năm tôi mới chăm chú nh́n lại cảnh này, lần đầu tiên từ một chuyến xe của Trại Hè Học sinh toàn quốc năm 1956, xe dừng lại khi qua khỏi Bà Rịa tiến về Vũng Tàu, năm ấy lần đầu tiên tôi biết con cá kèo. Cá ấy vùng quê tôi không có.
Minh Nguyệt cũng đi ra nhà mát, gặp tôi nói:
- Thưa Thầy em xin phép hôm nay về sớm.
- Tại sao em về sớm, không đi chơi tới chiều rồi cùng về với mọi người?
- Dạ! Em phải về sớm để có th́ giờ chuẩn bị đi Dà Lạt, dự đám cưới em trai của bạn gái em.
- Nghe Phúc nói mỗi ngày có một chuyến xe. Chừng nào xe chạy ?
- Dạ 6 giờ rưỡi xe chạy ngang qua đây.
Tôi nh́n đồng hồ, đồng hồ chỉ chưa tới 6 giờ, Minh Nguyệt xin phép tôi về pḥng chuẩn bị trở về.
Gần 7 giờ, thấy Minh Nguyệt ḷ ḍ từ ngoài đi vào, ai cũng tưởng đă lên xe đi rồi, tôi cũng đă thấy có chiếc xe đ̣ chạy qua mấy phút trước, trên xe chở lĩnh kĩnh hàng hóa, có người hỏi v́ sao chưa đi. Minh Nguyệt trả lời:
- Thấy xe chở hàng lĩnh kĩnh, đón khách dọc đường, sẽ chạy chậm, nên trở lại nhờ anh Phúc đưa ra bến xe Mai Linh tiện hơn.
Phúc c̣n đang tắm ở hồ tắm nước ngọt, nghe Nguyệt cần giúp, vui vẻ rời hồ tắm, thay áo quần đưa Minh Nguyệt ra bến xe.
Chúng tôi ăn điểm tâm, h́nh như chỉ có vài món, đa số dùng bánh canh ghẹ, tô bánh canh to với nửa con ghẹ có đủ chân với càng màu đỏ nhạt có điểm lốm đốm trắng, với vài lá rau mùi màu xanh, ăn không biết ra sao, nhưng trông dĩ nhiên là bắt mắt.
Sau khi ăn sáng, chúng tôi chờ Thanh Hà, một cựu học sinh ở Úc về tham dự Ngày Nhà Giáo, từ Sàig̣n ra nhập chung đoàn cùng đi tham quan Suối nước nóng B́nh Châu. Thanh Hà một ḿnh dùng xe nhỏ đi, ra đến nơi khoảng 10 giờ, cô nhập chung đoàn nên cho xe về trước.
Khoảng gần 11 giờ, chúng tôi lên đường đi B́nh Châu, trên đường đi có ghé tham quan khu Resort Hồ Tràm Beach, nữ tiếp viên mặc đồng phục áo dài màu lá mạ, nhà tiếp đón khách trông nổi bật nét đồng quê miền Nam của dân tộc Việt Nam. Nơi đây có cây sung đầy trái, và một chiếc xe thổ mộ xưa, nhiều người thích chụp ảnh bên gốc sung hay ngồi trên xe thổ mộ. Có chụp một tấm ảnh chung, chắc đây là tấm ảnh duy nhất trong chuyến du ngoạn này. Được biết giá pḥng từ 3 triệu cho đến 12 triệu cho một ngày đêm.
Ảnh chụp chung đoàn tham quan
Rời Hồ Tràm, chúng tôi đến B́nh Châu tham quan địa điểm suối nước nóng B́nh Châu, nơi đây đă xây dựng, khai thác từ lâu, có nhà hàng, có nơi ngâm chân nước nóng để trị bệnh, có hồ tắm nước khoáng, nơi nước nóng có chỗ đứng xa xa thấy rơ bốc hơi, có chỗ thỉnh thoảng sôi bọt, có biển báo nước nóng 50, 60 độ. Có một chỗ, người ta để một cái lu to, cao đến ngang ngực, nh́n vào trong lu ngập nước, luôn luôn nước sủi bọt, ai muốn luộc chín hột gà, mua vài cái trứng, người ta bán hột gà và đưa cho mượn một cái giỏ tre nhỏ h́nh dạng như cái hủ, bỏ trứng vào đó rồi tḥng dây cho giỏ đựng hột gà ch́m xuống nước, ngâm chừng 10 đến 15 phút, trứng sẽ chin, các cô bu quanh nơi luộc trứng, chúng tôi đi xem những chỗ nước bốc hơi.
Tại Hồ Tràm, Mỹ hôn tay Mỹ - Cám ơn Thầy đă cùng đoàn đi tham quan !
Tôi đi theo Phúc, Khiết và Nở đến hồ tắm, chỉ có ba người kia mua vé vào cửa, c̣n tôi không tắm, ngồi ngoài nghỉ chân, chốc sau có Bảo đến mồ hôi, mồ kê đầy người, Bảo cởi áo ra cho mát ngồi nghỉ một lúc, mắc áo vào nói với tôi:
- Đến đây mà không tắm cũng uổng! Để con đi về xe lấy quần tắm.
Thế rồi Bảo đi, chừng 5 phút quay lại thay quần tắm, lấy vé vào cửa, có lẽ Bảo chỉ tắm được chừng 20 phút. Vậy cũng là tắm cho biết, khi đă bỏ công đi đến B́nh Châu.
Sau khi tập họp ra về, bộ ba Hường, Sương, Mai c̣n đùa giỡn bán hột gà luộc suối nước nóng B́nh Châu. Hường vừa ăn vừa rao:
- Hột gà ế đây ! Mại vô bà con ơi !
Tôi hỏi nước sôi ấy, luộc hột gà có chín không ?
Có người trả lời:
- Dạ ! Chín nhưng vơ hơi cứng.
Mọi người tập họp ra về gần đủ, chỉ c̣n Thanh Hà bị đau chân, nên Oanh đưa đi ngâm chân 20 phút. Cuối cùng Thanh Hà và Oanh cũng xong việc, mọi người vui vẻ lên xe ra về. Xe Phúc có tôi, băng sau có Oanh, Vân và Thủy, xe chuyến về, chạy qua quận lỵ Xuyên Mộc rồi vào Bà Rịa, trước khi đến ngă rẽ đi phà Nhơn Trạch, hai xe dừng lại tại một cây xăng bên đường, Nở từ xe chung chuyển qua xe Phúc, để cùng đi về Phú Lâm với tôi, ngược lại Oanh sang xe bên kia.
Xe chạy tới phà, nhà nhà đèn thắp sáng, bến phà này có 1 chiếc phà 200, có nghia là chở được một lần 20 xe tải nặng, vậy mà cũng chờ đợi khá lâu. Liên lạc được chiếc xe chung cũng đă về tới Cát Lái, nhưng đang kẹt xe.
Do Nỡ hướng dẫn, nên xe chạy qua hầm Thủ Thiêm, chạy theo xa lộ Đông Tây, c̣n có tên là Xa lộ Vơ Văn Kiệt, nguời ta nhắc đến vụ án Nguyễn Văn Sĩ tham nhũng trước đây, liên quan đến con đường này.
Đáng lẻ Nỡ xuống xe trước tiên tại ṿng xoay Phú Lâm, nhưng do tôi ngại lúc trở ra Phúc không quen đường, nên Nở lại phải đưa tôi về tận nhà, để sau đó hướng dẫn Phúc quay về. Đêm tối tôi không nhận ra nhà ḿnh ở, xe chạy quá một đoạn, phải quay đầu lại, mọi người đếm từng số nhà để nhận ra nhà con tôi có số to đùng, nhưng cổng làm lùi vào bên trong một khoảng, để lấy chỗ cho xe hơi dừng chờ đợi mở cổng, không gây trở ngại giao thông, do đó nh́n thoáng qua khó nhận rơ.
Tôi về tới nhà rất mệt v́ bệnh, nhưng trong tôi đă được hưởng 2 ngày rất vui, sống trẻ trung hơn trong t́nh cảm đầy thương kính của t́nh nghia Thầy Tṛ.
Tân Ḥa Đông, B́nh Tân 26-11-2012
(Tôi đi có mang máy nhưng lại quên gài Card vào máy ảnh, nên không có ảnh, hy vọng sẽ có ảnh do các cựu học sinh gửi cho để bổ túc)
Ảnh từ trái qua phải, 3 người ngồi: Mỹ, Nỡ, Oanh
Hàng ngồi ghế: Thanh Hà, Tịnh, Ô. xă Minh Nguyệt, Minh Nguyệt, Hương, X, Hải, Mrs Hải, Mrs. Khiết, Khiết, Bảo