Học sinh cũ
*

Buổi tối, sau khi dự Hội trường xong, mấy em học sinh lớp T1 ngày xưa theo đưa tôi về, các em gồm có Phạm Văn Bính, Phạm Hữu Tâm, Dũng. Vài hôm sau, Tâm gọi điện thoại cho tôi xin một cái hẹn cho các em gặp tôi.

Buổi hẹn ấy vào 6 giờ chiều Chủ nhật 28-11-2009, chưa đến 6 giờ th́ Tâm, Phạm Hữu Hậu và Vơ Văn Sáu đến nhà đón tôi đi sang quán Miền Tây 30 đường Lữ Gia. Tâm chọn quán này v́ có pḥng riêng, được yên tịnh hơn chỗ khác.

Ngồi một chút th́ Hậu gọi, Mai An Phong, Vơ Đức Hùng, Bạch Văn Cường đến. Ngồi trong bàn, lâu năm Thầy tṛ mới gặp lại, nay các em hầu hết đă nên người. Tôi có dịp hỏi thăm gia cảnh các em, Sáu có quán cà-phê ở quê nhà B́nh Chánh, cách xa thành phố chừng 12 cây số, Hùng làm việc ở Ngân hàng, Phong ngành CA, cấp Tá, Hậu trước lái xe tải chở hàng, nay sức yếu nên mua bán xe, Tâm th́ nhà ngăn pḥng cho thuê, Cường th́ giúp người em kinh doanh.

Mai An Phong, Vơ Đức Hùng, Phạm Hữu Hậu, Bạch Văn Cường, Vơ Văn Sáu, Phạm Hữu Tâm

Trong bàn, các em gợi tôi nhớ đến chuyện xưa khi tôi chỉ ngoài 30, giao thiệp thân thiện với thân phụ em Cường, ông Bạch Văn Đầy làm chef  xưởng xe hơi của bệnh viện Grall (Đồn Đất), là bệnh viện của Pháp tại Việt Nam, cũng đă từng cùng nhau tiệc tùng, việc quen lớn này qua ông Lâm Văn Trân, Tổng Giám Xưởng. Tôi c̣n nhớ ngày 4 hay 5 tháng 5 năm 1975, ông Trân và tôi đến bệnh viện Grall, rồi ông Đầy chở chúng tôi lên đường Ngô Đ́nh Khôi, vào một căn nhà của mấy anh Đại Hàn bị kẹt lại, ông Đầy tiếp tế cho họ một Cane Xăng, họ đem rượu Black & White ra mời chúng tôi uống, rồi đi tiếp một quán ở đường Nguyễn Biểu, sau đó về nhà ông Đầy ở đường Phan Văn Trị, ông ta lái chiếc xe nhà La Dalat, nhờ tôi lái chiếc Toyota, chạy về bệnh viện Grall, những ngày đó giao thông vô trật tự, không có cảnh sát giao thông, không có công an, mạnh ai nấy lái, tôi uống nhiều cho nên rượu lái, may mà không có tai nạn xảy ra.

C̣n than phụ của Tâm là Phạm Hữu Duyên, lại là những người Hải Quan tôi quen qua ông Trần Văn Sáng Tổng Giám Thị trường, mấy ông này có ông Nguyễn Văn Tùng thân phụ em Nguyễn Văn Tài, Chín Điện, Ông Lân… một lần chúng tôi lên Biên Ḥa ăn tiệc Noel ở cơ sở Chín Tỏn, chuyên mua bán sắt vụn, không hiểu sao mấy ông đ̣i về, Chín Tỏn phải mời chúng tôi sang pḥng khác, Chín Tỏn lấy ḷng với một thùng Champagne … em Tài vượt biên sang Canada, ông Tùng được bảo lănh sang đó, Chín Điện có lúc làm ở Xưởng Dệt 9 của Sở Công Nghiệp, c̣n Ông Duyên thân phụ Tâm nay đă mất. Tết năm 1975, tôi mời một số bạn đến nhà ăn Tết, ngoài một số ở Trường ra c̣n có mấy ông bạn Hải Quan, có nhạc gia tôi, khi đó tôi mới biết ông Duyên có họ hàng, ngày trước ông Duyên ở nhà nhạc gia tôi đi học, theo đó, tôi phải gọi ông Duyên bằng chú, nhưng đă quen miệng gọi Anh từ lâu. Những người tôi quen biết đó, Tâm đều biết họ, ngay cả Chín Tỏn.

Nh́n các em bây giờ đă ngoài 50, hơn cái tuổi 30 của tôi nhiều. Cái tuổi “Tam Thập Nhi Lập” đó, tôi đă bị tước gạt khỏi tay những ǵ mà ḿnh có thể lập được. Nh́n lại các em, không phải ai cũng như ai, có em quyền cao chức trọng, có em sự nghiệp vững vàng, nhưng cũng có em nghèo khó, tuy nhiên các em vẫn nhớ nhau, giúp đỡ cho nhau. Môn “Công Dân Giáo Dục” ngày xưa, chắc chắn đă gieo vào ḷng các em, t́nh bạn, t́nh người, bổn phận của chúng ta đối với gia đ́nh và xă hội.

Nhớ hồi trước, tôi có dạy kèm Tâm, nay tôi chỉ nhớ nhà em cũng ở gần khu Lữ Gia, hồi c̣n đi học, tôi thấy Tâm ít nói, tôi nghĩ Tâm không lanh lợi. Nay Tâm khác hẳn, em lễ phép, hoạt bát, điều đó làm cho tôi không ngờ, phải chăng xưa kia cậu ta chưa phát triển đủ khả năng của ḿnh trong môi trường kỹ thuật.

Ngồi trong bàn, t́nh thầy tṛ rất ấm cúng, các em nhắc lại chuyện xưa, chuyện của một thời các em đi học, chuyện t́nh nghĩa bạn bè, ngay cả việc ngày Hội Trường cũng do T1, có Vơ Đức Hùng quy tụ anh em, dần dần lớn thêm, không phải chỉ họp cho đông vui chơi mà các em c̣n tổ chức thăm viếng Thầy, Cô, giúp đỡ cho những người hoạn nạn, ốm đau, thật là một việc làm đầy ư nghĩa, đáng ca ngợi và ǵn giữ truyền thống tốt đẹp này.

30-11-2009