Hổ Nhớ Rừng
Thế Lữ
Gậm một mối căm hờn trong cũi sắt,
Ta nằm dài, trông ngày tháng dần qua.
Khinh lũ người kia ngạo mạn, ngẩn ngơ.
Giương mắt bé diễu oai linh rừng thẳm.
Nay sa cơ, bị nhục nhằn, tù hăm.
Để làm tṛ lạ mắt, thứ đồ chơi.
Chịu ngang bầy cùng bọn gấu dở hơi,
Với cặp báo chuồng bên vô tư lự.
Ta sống măi trong t́nh thương nỗi nhớ
Thưở tung hoành, hống hách những ngày xưa.
Nhớ cảnh sơn lâm, bóng cả cây già.
Với tiếng gió gào ngàn, với giọng nguồn hét núi.
Với khi thét tiếng trường ca dữ dội.
Ta bước chân lên dơng dạc, đường hoàng.
Lượn tấm thân như sóng cuộn nhịp nhàng.
Vờn bóng âm thầm, lá gai, cỏ sắc.
Trong hang tối, mắt thần khi đă quắc.
Là khiến cho mọi vật đều im hơi.
Ta biết ta chúa tể cả muôn loài.
Giữa chốn thảo hoa không tên, không tuổi.
Nào đây những đêm vàng bên bờ suối.
Ta say mồi đứng uống ánh trăng tan.
Đâu những ngày mưa chuyển bốn phương ngàn.
Ta lặng ngắm cảnh giang san ta đổi mới.
Đâu những b́nh minh cây xanh nắng gội.
Tiếng chim ca giấc ngủ ta tưng bừng.
Đâu những chiều lênh láng máu sau rừng.
Ta đợi chết mảnh mặt trời gay gắt.
Để ta chiếm lấy phần riêng bí mật.
Than ôi! Thời oanh liệt nay c̣n đâu
Nay ta ôm niềm uất hận ngh́n thâu.
Ghét những cảnh không đời nào thay đổi.
Những cảnh sửa sang, tầm thường, giả dối:
Hoa chăm cỏ xén, lối phẳng cây trồng;
Dải nước đen giả suối, chẳng thông gịng.
Len dưới nách những mô g̣ thấp kém;
Dăm vừng lá hiền lành, không bí hiểm.
Cũng học đ̣i bắt chước vẻ hoang vu.
Của chốn ngàn năm cao cả, âm u.
Hỡi oai linh, cảnh nước non hùng vĩ;
Là nơi hùm thiêng ta ngự trị.
Nơi thênh thang ta vùng vẫy ngày xưa.
Nơi ta không c̣n được thấy bao giờ!
Có biết chăng trong những ngày ngao ngán.
Ta đương theo giấc mộng ngàn to lớn.
Để hồn ta phảng phất được gần người.
Hỡi cánh rừng ghê gớm của ta ơi!
Thế Lữ
(Nguyễn Thứ Lễ)