Mẹ Tôi

December 6, 2013

  Khi bạn đọc bài viết nầy th́ mẹ tôi nằm xuống đă 2 ngày..Tôi nhớ mẹ tôi nhiều lắm! Nhớ những chiều tan sở tôi thường thích lái xe đến nhà người chị để thăm bà. Tôi thích đút cơm cho bà ăn, có lẻ v́ tôi thấy ḿnh "kiên nhẩn" hơn bà chị. Tôi không vội vả, chậm rải đút ...đôi khi lại thích thú chờ bà nhai....mà bà th́ ăn thật chậm... Niềm vui thật đơn giản! phải không bạn?........

Mẹ tôi ra đi hai ngày.. sau đêm tôi ở lại bên người..

Phước cho bạn, cho những ai c̣n có mẹ...

Tôi ngồi trong căn pḥng của mẹ trong bệnh viện lúc bà đang ở vào t́nh trạng hôn mê gần như không c̣n nhận thức và biết ǵ. Hai người y tá vừa vào thay tắm trải giường và trở ḿnh cho bà để không bị tê v́ nằm một chỗ. Đă 9 giờ đêm rồi, cứ mỗi hai tiếng là họ trở lại...cứ như vậy cho tới sáng th́ thay ca..Ngồi một ḿnh trong pḥng, hết nh́n chai nước biển đang nhiễu từng giọt chuyền vào cơ thể của mẹ, tôi vừa th́ thầm cầu nguyện cho bà khi nghe hơi thở đều đặn như đang ngũ, và cũng không nén nổi sợ hải khi nh́n đủ loại máy móc trên đầu giường của bà...cứ sợ nó ngưng hoạt động hay vang lên tiếng beep ǵ đó kéo dài lê thê như tôi thường thấy trong movie, thường là tin báo của điềm chẳng lành. Bác sĩ bảo bà chỉ có kéo dài cuộc sống chỉ có vài ba ngày mà thôi. Anh chị em tôi đều ngở ngàng như chuyện không thể tin được..Đất nước văn minh cho ta niềm hảnh diện, hân hoan, nhưng đất nước văn minh cũng cho ta biết trước những tin chẳng lành mà không một ai muốn nghe và mong đợi. Tôi sẽ ngồi đây và đếm ngày và giờ hay sao ? Lặng yên và chịu thua trước sự mất mát sẽ đến hay sao?..Tôi cứ tưởng ḿnh là người thành công, có tài, dưới tay có lính có quân...Nhưng hởi ơi! Tài cán quân tướng của tôi chỉ là con số không to tướng trước mặt Thượng Đế, là đấng quyền năng và duy nhất sẽ quyết định sự sống và chết cho mẹ tôi trong vài ngày tới nầy...

Tôi nh́n sang mẹ, bà nằm yên và hơi thở thật đều đặn, gương mặt hiền từ của bà làm tôi chảy nước mắt! Nếu không có máy móc trên đầu giường và ống oxygen thông vào mũi...khó có ai biết được bà sẽ rời xa con cái trong vài ngày tới nầy. Tôi vẫn không cầm được nước mắt mỗi khi hôn lên trán bà, giờ đây bà nằm yên như không cảm giác...Tôi chợt thèm được mẹ tôi hôn trả lại như những lần tôi đến nhà thăm mẹ sau giờ tan sở, tôi thường nhẫm tính mỗi khi tôi hôn bà vào má và trán mỗi bên một cái là bà luôn kéo tôi lại và hôn trả vào mặt tôi nhiều hơn, trán tôi lâu hơn và dài hơn như không chịu dứt!..Mẹ ơi! Con thèm giây phút xa xưa đó quá !...Giờ nầy gương mặt mẹ vẫn vậy, hiền ḥa, ấm áp và bao dung quá...ngay cả giờ phút nầy trên giường bệnh tôi cũng vẫn không t́m ra một vết nhăn nào trong gương mặt của bà....Tôi vẫn nhớ tháng trước sau khi bị té và vào nằm viện, mỗi khi y tá vào pḥng săn sóc cho bà họ đều nói..”Tôi thấy... ghen với mẹ của anh quá, bà có nước da đẹp quá, 86 tuổi mà không có vết nhăn trên mặt..tôi muốn được như bà lúc về già như vậy...” Mẹ ơi! Con sẽ vui mừng biết bao nếu nghe họ nói câu đó lúc mẹ 96 hay 106 phải không ? Ít nhất thêm mười năm nửa để con và các anh chị em có thêm th́ giờ trả hiếu cho mẹ....

Đổi đời 30-04-1975. Ba tôi đi tŕnh diện...và rồi đi thẳng luôn tới Bắc học tập. Mẹ không c̣n sang trọng thướt tha với chiếc áo dài mà tôi thường thấy như xưa. Bà thay đổi, lam lũ hơn, cùng cự hơn, chịu đưng nhiều hơn để nuôi và lo lắng cho đàn con của bà. Ôi! Bà là mẫu người đàn bà VN suốt đời luôn hy sinh cho chồng cho con trong ánh mắt của anh em chúng tôi, in hằn trong đời sống chúng tôi..muôn đời. 

Cô y tá vửa vào pḥng hỏi thăm xem tôi có cần mềm gối ǵ không v́ tối nay tôi ở lại bệnh viện.., tôi cám ơn cô ta và bảo không cần...Làm sao tôi lại có thể ngũ được đêm nay khi mẹ tôi đang thoi thóp trên giường, đang giành lấy sự sống của ḿnh khi sự chết đang chờ đợi trước mắt?

Giờ nầy tôi nhớ các bạn của tôi từ VN, Đức, Perth đang hợp mặt ở Melbourne. Tôi nhớ đến những trận cười vở bụng của các bạn, nhớ những lần nối đuôi nhau xuống phố, lên xe bus, xe lửa. Nhớ những buổi hợp mặt, ăn uống, ồn ào và náo nhiệt, các bạn c̣n đó hay đă hát bài chia tay nhau rồi ?..”...Cầu mong nụ cười và dư âm của ngày hội hợp sẽ theo chân các bạn về quê nhà và ở măi trong ḷng của mỗi người chúng ta các bạn nhe...Tôi cũng không ngờ ḿnh đă làm một cuộc du lịch Úc Châu 10 ngày, Cứ tưởng như là mơ. Thế mà cũng xong, chuyến đi cũng qua mau. Chuyến đi thật sự không có chuẩn bị và sắp xếp trước ǵ hết. Ngày nhận lời Khiết và các bạn và sau đó cầm vé máy bay trong tay mà tôi cứ ...dửng dưng!. Tôi đă tự nhủ với ḷng...khi vào máy bay rồi, của đóng lại rồi, máy bay bắt đều lăn bánh trên phi đạo...th́ lúc đó mới biết ḿnh đang lên đường. Rộn ràng sao được khi cả trăm chuyện trong tôi, đang chờ đợi tôi, từ hợp đồng đang làm của Hải Quân, những accounts đang chờ giải quyết, trong đó có những hợp đồng ở Las Vegas và hawaii nửa...Thế mà tôi vẫn quyết định lên đường, t́nh bạn sao mà ...quyến rũ và khó nói quá! lúc đó chỉ c̣n 1 ngày, sắp xếp công việc và ..soạn quần áo..Trong thâm tâm tôi tự nhủ..Thôi vậy, đi thôi, làm một chuyến cho vui, chứ lần khác th́ biết đến bao giờ....Cám ơn thượng đế tôi đă về kịp, trước một ngày mẹ tôi vào bệnh viện cấp cứu..Chỉ có té thôi mà sao mọi chuyện đảo lộn hết vậy, mẹ ơi ?...

Du lịch nhiều nơi rồi nhưng chưa bao giờ tôi nghĩ đến chuyện đi Úc cả, có lẻ ngày c̣n bé hay đọc bộ sách “Tuổi Hoa” hay sách ǵ đó..đă cho tôi cái ấn tượng xứ Úc là xứ hoang dă với những con Kangaroo, hưu cao cổ, ngựa vằn...đầy rừng rú!....Không như tôi nghỉ Perth và Sydney thật là dễ thương trong mắt tôi, thật là hiền ḥa mới đúng!. Từ dân t́nh đến cuộc sống, không có xô bồ, ồn ào, “bon chen”, cạnh tranh như ở Mỹ mà tôi thường thấy. Nếu là dân của thương trường, thích “chưởng” nhau ( chữ của Thúy Phượng 12/8) như ở Hong Kong th́ hành nghề ở Úc chắc là phát tài sớm! V́ dân ở đây thấy hiền từ quá...C̣n muốn cảm giác thơ mộng với những quán cafe ven đường nh́n người và xe cộ dập d́u nhau như Paris ?.Chắc là....khó lắm!..Tôi đă “nhột” và mắc cở cứ mỗi lần cùng các bạn bước lên xe để ba Khiết chở đi nơi nầy đến nơi kia..đành xin lỗi bác vậy! Xe bên Úc lái bên phải th́ làm sao dân Mỹ dám giành với bác đây, bác ơi! Tôi nhớ đến anh chị em của Khiết, anh Khánh, chị Nguyệt, Khiêm..mặc dù anh em dều hành nghề trong lảnh vực market nhưng gương mặt, tánh t́nh của mỗi người có một khía cạnh thành công, expert khác nhau...Bạn hiền Khiết ơi! Hiếm có cái family nào giống như gia đ́nh bạn đó..Chúc mừng, chúc mừng...

H́nh ảnh thầy Nguyễn Phấn đón phái đoàn chúng tôi ở phi trường Sydney làm cho tôi thật sự cảm động. Tôi lại càng cảm động hơn nửa khi thầy siết chặt tôi trong hai cánh tay khi chào từ giả nhau trước cửa phi trường Sydney để về lại Mỹ. Thời gian ở Sydney tôi thường hay len lén nh́n thầy v́ thấy thầy giống ba tôi lạ thường. Từ tướng tá đến khuôn mặt và làn da. Thầy càng làm tôi nhớ dến ba tôi nhiều hơn nửa nhất là mỗi sáng thức dậy đều ăn một trái ...chuối như ba tôi! Ông khi xưa cũng là nhà giáo cho đến ngày nhập ngũ vào trường sĩ quan Thủ Đức. Tôi c̣n nhớ măi t́nh thầy tṛ một ngày nọ...Khi hay tin ba tôi bệnh, ông mục sư giáo hạt trưởng hội thánh tin lành VN đă bay từ miền đông bắc Hoa Kỳ sang San Diego thăm viếng ba tôi. Hôm đó ba tôi không ngồi dậy được v́ quá yếu, ông đă đến quỳ bên đầu giường và tṛ truyện cùng ba tôi, nắm tay ông và...một thầy, hai thầy...và nhất định không ngồi vào ghế do anh em chúng tôi mời. Anh em chúng tôi đứng với nhau nh́n mà nước mắt tuôn trào...T́nh thầy tṛ sao cao quư và đẹp quá..Nghĩ lại chúng em thật có lỗi với thầy lắm thầy Nguyễn Phấn ơi...Đám học tṛ “ngỗ ngáo” đă mang biết bao phiền muộn đến thầy và cô. Thầy cô phải lo miếng ăn cho từng đứa học tṛ mỗi sáng, nơi để ngũ cho từng đứa mỗi đêm ..Gần 40 năm trước đây thầy đă...mắc nợ tṛ, 40 năm gặp lại thầy vẫn c̣n mắc nợ..tṛ. Tôi nhớ đến Thanh Hà, tôi nhớ đến bạn Nguyễn Tăng Cường Bảo, bạn Nguyễn Ngọc Vinh, bạn Trâm...những người bạn đă âm thầm góp công, góp sức xây dựng t́nh yêu thương, t́nh bạn giữa hai mái ấm NTT-PDP trong ngày hội ngộ vừa qua.

Gần 2 giờ đêm rồi, một cô y tá vào pḥng đo mạch cho mẹ tôi và sửa lại thế nằm cho bà để bà được dễ chịu hơn. Trước khi rời pḥng, cô cũng hỏi tôi có cần thêm gối hay mềm không ? Tôi hỏi xin thêm cái mềm v́ cảm thấy lạnh đôi chút. Tôi nh́n sang mẹ tôi gần đó....hơi thở của bà vẫn đều đặn, tôi có thể nh́n thấy ngực bà vẫn nhấp nhô theo nhịp thở dưới hai cái mềm. Hiện tại mẹ tôi không c̣n nói được nửa, bà cũng không c̣n nhấp nháy môi miệng để báo cho chúng tôi biết bà nghe và hiểu chúng tôi như hôm qua. Tôi không biết bà có lạnh không ? ...Tôi thấy ḿnh đang cầu mong một phép lạ...tôi muốn thấy ông bác sĩ nói là hoàn toàn sai...Tôi muốn thấy mẹ tôi sẽ không ĺa đời trong 2, 3 ngày tới như lời ông ta nói...

Tôi thấy ḿnh lạc lỏng, bơ vơ và buồn quá đêm nay...