Nhớ về Trường cũ

 

Nhân dịp đặc san cựu học sinh lần đầu tiên ra mắt, cơ hội đă đến với em, những ḍng chữ này chưa nói hết những điều thầm kín và kính trọng sâu lắng chứa trong sâu thẳm từ trong kư ức của em về quí thầy cô.

Bộ năo con người hoat động theo qui luật, ghi nhận thêm nhiều điều mới tất yếu sẽ quên bớt những việc đă qua. Nhưng trái tim thật kỳ lạ, những h́nh ảnh quen thuộc thân thương khi đă khắc vào trái tim sẽ không bao giờ phai dấu. Sự hiện diện của quư thầy cô ngày 21 – 11- 2012 làm sao có thể xóa nḥa trong tâm trí của em. Bởi v́ em rất muốn làm “bản sao” của quư thầy cô từ khi c̣n đi học.

Thật vậy, khi đă khoác lên chiếc áo người thầy rồi th́ ai cũng vậy, càng yêu nghề càng yêu trẻ, yêu đến cuồng si, say mê công việc với đầy nhiệt huyết, quên cả tuổi tác, quên cả thời gian…hơn ba mươi năm rời xa mái trường, xa thầy cô kính mến. Hằng năm nh́n các em lớp 12 làm lễ ra trường, bịn rịn chia tay. Khi thấy những giọt nước mắt rơi đầy trên má, trong khoảnh khắc ấy cũng làm em có cơ hội hơn các anh chị và các bạn được nhớ về quư thầy cô, nhớ về trường cũ, nhớ đến các bạn học lớp 12/10 và em không bao giờ quên được người thầy hiền lành, dễ kính của em là thầy Vũ Duy Thuận, thầy đă lo lắng, chăm chút chúng em, những h́nh ảnh đẹp đó em đă mang theo làm hành trang vào cuộc đời. Thầy rất hiền lành, gần gũi chúng em, trong đầu em ao ước là niềm tự hào của thầy, em ao ước được thầy yêu thương măi, và rất nhiều ước mong của một đứa bé vừa trưởng thành.

Từ lâu, dẫu chúng em ít được gặp thầy, nhưng những lời khuyên dạy của thầy đă khắc sâu trong tâm trí tụi em.

Sau một thời gian khá dài từ khi không c̣n là học sinh nữa, bao nhiêu thăng trầm cuộc sống. Chúng em đă đối diện với nhiều ngă rẽ cuộc đời, chịu trách nhiệm với bản thân, số phận của ḿnh. Theo thời gian, giờ đây chúng em không c̣n trẻ nữa, mỗi người mỗi cảnh, không ai giống ai, nhưng có một điểm chung là luôn luôn kính trọng thầy cô. V́ vậy chúng em ao ước, thầy không thất vọng về chúng em.

Em rất cảm động lần thăm thầy khi thầy tṛ hàn huyên, th́ bất chợt khoảng cách thầy tṛ không c̣n nữa. Thầy vui vẻ, hỏi han từng bạn trong lớp, có nhiều bạn không liên lạc được theo biến cố thời gian, thầy vẫn quan tâm từng người. Rồi lần họp mặt 21/11/2012 vừa qua, được gặp lại quư thầy cô, em cảm thấy ḿnh như trẻ con khi đến chào thầy. Em hạnh phúc muốn khóc lên được với lời nói nhẹ nhàng của thầy giáo sư hướng dẫn Vũ Duy Thuận nói với em “ con bé này năm nay gầy trông xinh hơn năm trước”, thầy ơi em vui lắm. Thầy không hề quên chúng em, vẫn quan tâm tới học tṛ của ḿnh. Và khi buổi họp mặt kết thúc, điều vui hơn nữa là thầy hiệu trưởng Huỳnh Ái Tông. Thật  t́nh thời học sinh chúng em rất nhút nhát nên không hề dám tiếp xúc với thầy hiệu trưởng. Sau này chúng em không phải là trưởng thành, mà là đám học sinh nhiều tuổi đến thăm hỏi thầy. Sự tiếp xúc với thầy không được nhiều nhưng đă để lại cho em nhiều h́nh ảnh đẹp, không c̣n là h́nh ảnh của ông Đốc ngày xưa. Rồi qua trang wed em cũng hiểu thầy được nhiều hơn. Và khi tiếp xúc, khoảng cách thầy tṛ đă không c̣n nữa cũng như quư thầy mà chúng em từng học..thầy Vĩnh , thầy On, Thầy Kim Nghĩa, Thầy Phấn…th́ em cảm nhận thầy c̣n hiền lành hơn, thân thiện hơn, thầy hỏi thăm và cũng nhớ công việc hiện tại của chúng em…rồi từng anh chị đứng lên nói cảm nghĩ của ḿnh…trong bàn tṛn đối mặt lúc đó là những con người biết yêu thương, san sẻ nhau những vui buồn, công việc và đời sống đă qua bao nhiêu chông gai sóng gió…..cũng như bên cạnh con đường đầy hoa hồng mà cũng có vài anh chị được diễm phúc đi qua…

Nhớ về trường cũ, nhớ về bạn bè thời đi học …th́ muôn vàn kỹ niệm….

Đặc biệt của trường Kỹ Thuật Ngyễn Trường Tộ không có giáo sư là  nữ, v́ vậy chúng em chỉ học toàn là thầy.

Lớp của chúng em là lớp đầu tiên  cũng là lớp cuối cùng của trường Nguyễn Trường Tộ có nữ, chúng em được mặc chiếc áo dài xanh (Air VN )khác hẳn với các nữ sinh trung học trường khác. Cho tới hôm nay…màu áo ấy vẫn c̣n nhiều kỷ niệm rất đăc biệt với chúng em , với các anh, với các bạn nam sinh trong trường, mọi người luôn nhắc về màu áo ấy…chúng em rất hảnh diện v́ ḿnh là học sinh trường Kỹ Thuật với nội qui khá nghiêm khắc, chúng em đă từng bị phạt tập thể…nhưng rất vui.

Hằng ngày đến trường chúng em tập trung dưới sân trường , kiểm tra trang phục, lô gô, bảng tên, giày, mũ(nam sinh) sau đó chào cờ rồi lên lớp, đối với chúng em được vô lớp là thoát tai nạn (v́ trước đây đồng hồ chạy sớm hơn 1 giờ . v́ vậy có bạn nhà xa mà phương tiện đi lại bằng xe đạp hơn 4g phải xuất phát để 5g45’ tập trung. Nhà em đến trường khoảng 6km nhưng khi đi học thấy trời c̣n tối và đèn đường chưa tắt. v́ vậy đôi lúc quên nầy, quên nọ…cũng là chuyện b́nh thường, chuyện bị phạt cũng là chuyện… của học tṛ.(đi học không bị phạt không phải là học sinh…)

Kỹ niệm th́ muôn vàn không sao kể hết, nhất là chuyện riêng tư…mà chắc chắn mọi người đều trải qua để rồi khi gặp nhau…chuyện bây giờ mới kể…(lớp 12/10 nhiều lần họp mặt rất vui kể nhau nghe hồi đi học cũng có vài mối t́nh vụn dại ngây ngô…)

Với những ḍng tâm sự nầy được đến với thầy chúng em muốn nói lên sự kính trọng của chúng em đối với thầy không phải có trách nhiệm trong thời gian  học tập mà thầy c̣n luôn luôn theo dơi những bước đường của chúng em.

Chúng em rất mong những ngày tháng sau nầy quư thầy cô sẽ măi măi cảm thấy yên vui, cảm thấy ấm âp và tự hào khi khi nghĩ đến đàn con phiêu bạt khắp nơi và trở về tổ ấm của gia đ́nh NGUYỄN TRƯỜNG TỘ - PHAN Đ̀NH PHÙNG ngày 21.11.

Cuối cùng xin kính chúc quư thầy cô tràn đầy sức khỏe, tràn đầy niềm vui, tràn đầy hạnh phúc.

                                            LÂM KHƯƠNG TIẾN 12/10 NK 77.