Thân gởi quí thầy và các bạn
Nói Đại
Khi bờ vực cảm xúc là kỉ niệm
Khi biên độ lý trí trốn bỏ ngập ngừng
Khi dâu bể hoàn cảnh lắng động
Ý nghĩa dan díu của ta với quá khứ là phù vân
Dường như tất cả đang khép lại ....
Nhưng, đó không phải là khoảng không của vô cảm
Ngoại trừ ...
Nắng vẫn trung chinh đi về
Mây vẫn bay vào hoá thân
Giọt mưa xuống đất bốc hơi
Còn ta
vẫn nói
cười
khóc
quên
vào hư vô
vẫn đi ...
lửng thửng ...
từng bước ...
vô thường ...
Về đâu?
Thì về
Ờ.
Xin cho đi lại từ đầu
Bao năm cơm áo lưu vong
Loanh quanh nhà cửa vợ con gia đình
Bấy nhiêu năm ấy chôn mình
(Tưởng đâu thoát được nhục vinh)
Cuối đời dang dở thân tình mất nhau
Xin cho đi lại từ đầu
Để tôi nằm võng mẹ ru giấc nồng
Cùng cha sơn sửa nhà ông
Chèo xuồng đưa chị qua sông chợ chiều
Lưng trâu ngồi thả con diều
Cánh đồng thẳng cánh Quốc kêu rợp trời
Và cùng chúng bạn đùa chơi
Xếp hàng vào lớp đến giờ trống lên
Xin cho còn đươc gọi tên
Bốn mùa thay đổi anh em quay về
Quê hương vẫn có trăng thề
Có người năm cũ làng quê hiền hoà.
Ngã Ba
Đói
Đúng cái đói
Thời bao cấp
Đến bây giờ
Ăn tô phở bạn cho
Hết lơ mơ rồi đó
Hy vọng đã tiêu hoá
Lại thèm bát cháo hoa
Và
Thấy ngã ba lộ tẻ
Trước mặt
Ở những ngã rẽ
Ai cũng thế
Phải chọn để đi tới
Đời không biết bao cái ngã ba
Nhắm mắt ở những ngã ba lớn của cuộc đời
Phải chọn
Sai nhiều ở chiếu lộ
Nhưng
Đúng nơi phương đạo
Cho đến bây giờ
Ta may mắn hay ngẫu nhiên?
Sao cũng được
Về sau?
Trông vào phước đức chăng?
Kiếp nào?
Hay
Của em?
Cũng cám ơn
Tự Do
Cái đêm hôm đó, đêm gì
Đã ngần ấy năm qua rồi
Nhớ như ngày hôm qua
Bước lên tàu định mệnh
Cái đêm hôm ấy, đêm gì
Người nhung nhúc như tổ kiến
Chèn nhau, bà già ngột thở
Ôi tự do ... hay ... à... mồi cá!
Cái tối hôm ấy, tối mù
Chạy thụt mạng qua vịnh Thái
Bóng đêm đen như cứu tinh
Sáng tỉnh hồn thấy đất Mã.
Cái tối hôm ấy, đúng rồi
Còn ngồi tán ngẫu với nhau
Biển đảo khói thuốc bidong
Sáng ra nghìn trùng xa cách.
Cái ngày hôm sau, ngày gì?
Không biết nhưng lại cứ nói
Độc lập tự do dân chủ
Một độc thoại thâm thì.
Giấc Ngủ Nhân Gian
Bây giờ tóc trên đầu thưa
Da chai mắt mờ vẫn chưa hết buồn
Bao giờ đi đến cõi không
Hỏi, có biết vui bíết buồn nữa không?
Nao nao thầm thẹn thầm thương
Còn lâu đến được vô thường yên dung
Thôi về ẩn chút tình thiêng
Cho nguôi ray rứt thầm nguyền thứ tha
Trước ba ngôi, chân di đà
Dẩu rằng tội, cũng thật thà như khoai
Phù du mây hẹn bồng lai
Ngủ đi, một gíấc mộng dài nhân gian.
Nguyễn Nam Hải