Nhớ Về Chị Trưởng

Diệu Hảo Trần Mộng Hương

Tôi không còn nhớ rõ khi tôi gia nhập Giác Minh thì chị Cảnh đang giữ chức vụ gì, và vì quá thân cận, gần gũi với chị Tâm, đoàn trưởng của tôi, nên tôi không nghĩ đến chuyện lân la với các chị Trưởng khác, ngoài những chào hỏi theo phép mỗi khi gặp các chị.

Một thời gian sau, Gia Ðình thành lập Ðoàn Thanh Nữ và đề cử chị Cảnh làm Ðoàn trưởng, những Thiếu Nữ trên 18 tuổi thì ?lên? đoàn Thanh Nữ. Lúc đó, tôi thấy chị Cảnh còn xa lạ với tôi quá, vì bản tính chị ít nói, lại thêm gương mặt lạnh lùng, khiến tôi tự nhủ, may quá, mình chưa 18t (!), nên còn được ở lại với chị Tâm.

Thế nhưng rồi, một ngày, chị Tâm lên xe hoa, đoàn Thanh Nữ cũng ít đoàn sinh, vì ngay từ đầu cũng đã rất ít, nên Gia Ðình đề cử chị Cảnh kiêm luôn chức vụ Ðoàn trưởng Thiếu Nữ , thế là nghiễm nhiên lần này chúng tôi sinh hoạt trực tiếp với chị Cảnh. Tôi vẫn giữ khoảng cách, ít tâm tình với chị, có lẽ một phần vì tuổi đời của chị lớn hơn tôi nhiều, một phần tình cảm của tôi đối với chị cũng không nồng nhiệt lắm. Dần dần, khi đoàn Thiếu Nữ vắng bớt, thì chị Cảnh gần gũi với chúng tôi hơn, cởi mở hơn, nhất là khi Gia đình nhận được tin em trai của chị - anh Bách- tử trận. Thông cảm nỗi đau buồn của chị, tôi bắt đầu thương chị. Hàng tuần, chúng tôi tụ tập nơi nhà chị tụng kinh thất thất cho anh Bách, an ủi chị. Sau mỗi buổi lễ, chị dọn xôi chè cho chúng tôi ăn, và chúng tôi trở nên thân mật với chị hơn, cho đến lúc ấy tôi nhận ra, chị là một con người chứa đựng nhiều tình cảm sâu sắc, đằng sau vẻ lạnh lùng cố hữu.

Mối liên hệ cứ như thế tiếp diễn, càng ngày tình cảm của tôi đối với chị càng sâu đậm và có một chuyện khiến tôi nhớ mãi là có một lần, ở Gia Ðình đã có một tin hiểu lầm liên can đến tôi, chị gọi tôi vào đoàn quán để hỏi riêng tôi nghĩ sao về chuyện nàỵ. Tôi bình tĩnh giải thích với chị và chị trầm ngâm ngồi nghe từ đầu đến cuối, không ngắt lời tôi một đoạn nào. Thái độ của chị càng làm tôi cảm phục vì chị không hề nghi ngờ câu chuyện của tôi, chị rất tin tưởng lời tôi giải thích, chứng tỏ chị rất hiểu đoàn sinh của chị. Chị hỏi chuyện tôi chỉ là muốn biết sự thể như thế nào, và muốn vấn đề được sáng tỏ, thế thôi.

Năm tôi đi học xa, phải xa Gia Ðình, xa mái chùa thân thương, nhưng mỗ lần về Sàigòn, tôi không thể không đến thăm chị. Gặp chị thì cũng chỉ nói chuyện học hành, chuyện sinh hoạt của Gia đình Phật Tử, chị không hề đề cập chuyện tâm tình cá nhân, nên cuộc sống tình cảm của chị ra sao, giờ này tôi cũng vẫn còn mơ mơ hồ hồ.

Ngày xa quê hương trong vội vã, khi định cư xong, tôi liên lạc thăm lại chị, và chỉ một lần nhận được hầi âm của chị, cho biết tin tức các anh chị Huynh Trưởng , rồi từ đó bặt tin chị. Tôi cũng lãng quên dần chuyện xa xưa để lo vấn đề sinh nhai nơi xứ lạ quê người.

Bất chợt nghe tin chị mất, tôi bàng hoàng xúcc động, hình ảnh của chị lại hiện ra trước mắt và những lời bày tỏ của các anh chị quanh tôi đã làm tôi muốn khóc. Chị Cảnh ơi ! Em đã không còn cơ hội gặp lại chị nữa, mà cũng không có cơ duyên để dự tang lễ và cầu siêu cho chị, nhưng trong lòng em, cầu cho chị yên nghỉ, được thoát khỏi cảnh trầm luân.

( * ) Trở về Mục Lục