TÔI ÐI HOC

THANH TịNH

Hàng năm cứ vào cuối thu, lá ngoài đường rụng nhiều và trên không có những đám mây bàng bạc, lòng tôi lại nao nức những kỷ niệm hoang mang của buổi tựu trường.

Tôi quên thế nào được những cảm giác trong sáng ấy nẩy nở trong lòng tôi như những cánh hoa tươi mỉm cười dưới bầu trời quang đãng. Những ý tưởng ấy tôi chưa lần nào ghi lên giấy vì hồi đó tôi không biết ghi và ngày nay tôi không nhớ hết. Nhưng mỗi lần thấy mấy em bé nhỏ rụt rè nép dưới nón mẹ lần đầu tiên đến trường lòng tôi lại tưng bừng rộn rã.

Buổi mai hôm ấy, một buổi mai đầy sương thu và gió lạnh, mẹ tôi âu yếm năm lấy tay tôi dẫn đi trên con đường làng dài và hẹp. Con đường nầy tôi đã quen đi lại lắm lần, nhưng lần nầy tôi tự nhiên thấy lạ. Cảnh vật chung quanh đều thay đổi vì chính lòng tôi đang có sự thay đổi lớn: Hôm Nay Tôi Ði Học.

Dọc đường thấy mấy cậu nhỏ trạc bằng tuổi tôi, áo quần tươm tất, nhí nhảnh gọi tên nhau hay trao sách vỡ cho nhau xem mà tôi thèm. Hai quyển vỡ mới đang ở trên tay tôi bắt đầu thấy nặng. Tôi bậm tay ghì thật chặt nhưng một quyễn cũng xệch ra và chúc đầu xuống đất. Tôi xốc lên và nắm lại cẩn thận. Mãy cậu đi trước ôm sách vỡ thật nhiều lại kèm cả bút thước nữa, nhưng họ không để lộ vẽ khó khăn gì hết.

Trước sân trường làng Mỹ Lý đày đặc cả người. Người nào cũng áo quần sạch sẽ, gương mặt vui tươi và sáng sủa. Trường trông vừa xinh xắn vừa oai nghiêm như đình làng Hòa Ấp. Sân nó rộng, mình nó cao hơn những buổi trưa hè đầy vắng lặng.

Lòng tôi đâm ra lo sợ vẩn vơ. Cũng như tôi, mấy cậu học trò bỡ ngỡ đứng nép bên người thân , chỉ dám nhìn một nửa, hay dám đi từng bước nhẹ. Họ như con chim còn đứng trên bờ tổ, nhìn quãng trời rộng muốn bay nhưng còn ngập ngừng e sợ. Họ thầm vụng ước ao được như những người học trò cũ biết lớp biết thầy để khỏi phải rụt rè trong cảnh lạ.

THANH TịNH (Quê Mẹ)

I GO TO SCHOOL

Every year toward the end of Autumn, when yellow leaves fall in great numbers on the roads and silvery clouds float in the sky, I feel vaguely thrilled with the memories of my first school daỵ.

How can I forget the pleasant feelings which still blossm in my heart like smiling flowers under a clear sky? I have never written down these feelings on paper because at that time I did not know to write, and now I cannot remember them all.Yet my heart thrills when ever I see small children shyly nestling up to their mothers on their way to school for the firt time .

It was a foggy morning, cold with the Autumn wind. My mother tenderly held my hand and led me on the long, narrow village-lane, which suddenly became strange to me, although I had often walked on it. Everything around me had changed because I was experiencing a big change within myself: I went to school that daỵ

On the way to school, I enviouslly watched well dressed children about my own age merrily calling one another by first names or exchanging their copy-books. My two new books became heavy under my arm. I pressed them hard, but one of them worked loose and was about to drop at one end. I tried to lift it up and grasp it more carefully with my hand.The children in front of me carried an armful of books, pens and rulers, but they did not seem to mind the load at all.

The playground of My Ly school was crowded with people. They were all dressed up, their faces beaming with joy. The school-building looked as pretty and stately as the village hall of Hoa Ap. The building seemed higher and the play ground larger than it had on quiet Summer afternoons.

I suddenly became afraid without any cause. Like me, the other new students in bewilderment clung close to their dear ones. They only dared to glan stealthily at others or to walk very softly. They were like the young birds who looked out into the open space and wanted to test their wings, but hesitated to leave their nests because of fear. They secretly wished they could have known the teachers and friends just like the old students, so that they might feel safe in this new environment.

Trở về Mục Lục