Vài nét về chị Cảnh.
Không biết cơ duyên nào đã đưa Chị đến với GÐPT Giác-Minh,Chị bỗng hiện ra rồi không rời Giác-Minh từ đó...
Chị không biết đi xe đạp, nhưng Chị có thể ngồi vững chắc trên yên sau bất cứ chiếc xe đạp nào dù ọp ẹp hay cứng cáp của em Thiếu-nữ, của em Thiếu-niên hay của anh chị Huynh-trưởng nào đó, để từ nhà đến chùa hoặc từ chùa đến đất Trại, để rồi cùng chung "nhọc nhằn mà vui" với Gia-Ðinh. Hình ảnh cao cao, mảnh khảnh với tà áo lam buông lỏng trước gió của Chị luôn luôn hòa vào với hoạt động của tất cả các em.
Chị chưa giữ một chức vụ nào trong GÐPT lúc đó, nhưng Chị thân thiết với tất cả, thân thiết ngay từ phút đầu Chị bước chân đến chùa, không phân biệt Oanh-vũ, Thiếu-niên hay Thiếu-nữ. Những em Oanh-vũ mè nheo Chị, những em Thiếu-niên đùa phá Chị, những em Thiếu-nữ vòi vĩnh Chi., Chị đều hiền hòa từ-tốn với tất cả. Ðôi khi Chị cũng bực mình gì đó, có vẻ như hờn dỗi, nhưng không lâu, Chị lại hòa-đồng ngay với mọi người. Chị ít bầy tỏ ý kiến mình một cách bảo thủ, mà luôn chan hòa đồng cảm với mọi người, nụ cười hiền hòa hiếm khi tắt trên môi chị khi tiếp-xúc với bất cứ ai. Ði Trại thì các em yên tâm, khỏi sợ bị "bỏ đói", vì cảm thấy thiếu thốn một chút là Chị lôi ngay một em Thiếu-niên hay Thiếu-nữ nào đó để chở Chị đến chợ mua thêm đồ ăn về cho các em. Sự hiện diện của Chị luôn mang lại đầm ấm, an vui cho tất cả Gia-Ðình.
Tôi không biết về Chị nhiều, và cùngChị sinh hoạt GÐPT cũng không lâu lắm, chỉ một đôi năm, nhưng vẻ hiền hòa, từ ái và tận tụy của Chị đã in đậm trong trí tôi. Với nhiệm vụ Liên Ðoàn Trưởng của tôi lúc đó, Chị đã hết lòng hỗ trợ, giữ cho sinh-hoạt GÐPT chúng tôi được luôn luôn an-vui, thân-thiết với nhau. Tôi không bao giờ quên được những buổi đạp xe đưa Chị về nhà, chở Chị phía yên sau, Chị thường nhắc nhở: "-Nam đừng quên nhé..." hoặc "- Nam nhớ nhé..." Chị coi tôi như đứa em hay quên, cần phải được nhắc nhở...
Sau ngày 30-4-1975, sinh hoạt GÐPT phải giải tán, nhưng tôi vốn biết rằng các em Giác-minh vẫn thường liên lạc với Chị, nên năm 1984 khi được trở về từ trại tập-trung, tôi đến gặp một em Thiếu-niên và được em dẫn đến gặp Chị, lúc này Chị dã dời nhà không còn ở Nguyễn-cư-Trinh nữa mà trên đường Bàn Cờ, Chị vẫn vui vẻ từ ái như xưa. Bà Xã tôi nói rằng, măc dầu GÐPT không còn nữa và Phu-quân chị không theo Ðạo Phật, nhưng hàng tuần, Chị vẫn dến Chùa Giác-Minh tụng kinh Pháp-Hoa. Tấm lòng Chị với Ðạo Pháp, với Giác-Minh vẫn không phai lạt, thật đáng trân quý thay!...
Nay Chị không còn nữa, nhớ lại về Chị, xin dâng một nén hương cùng với rất nhiều nén hương khác của anh chị Huynh-trưởng và Ðoàn-sinh Giác-minh xưa, thiết tha cầu xin Chư Phật, Chư Bồ-Tát, Chư Hiền Thánh Tăng tiếp dẫn hương-hồn Chị về cõi an-lạc trong ánh từ-bi của Ðức Phật A-Di-Ðà.
Nam-mô Tiếp Dẫn Ðạo-Sư A-Di-Ðà-Phật ! ! !
Phúc-Tuệ
( * ) Trở về Mục Lục