Chuyến về Việt Nam

Diệu Thu Nguyễn Thị Tâm

Tôi về Việt Nam ba tuần để thăm gia đ́nh và nhân tiện đi thăm một vài người bạn. Gần mười hai năm xa quê hương tôi cũng đă về thăm gia đ́nh mấy lần. Ngày tôi ra đi cha mẹ tôi c̣n khỏe mạnh và tỉnh táo. Lần đầu tôi về thấy cha mẹ tôi già hơn. Lần sau tôi về th́ cha tôi đă mất gần một năm và mẹ tôi th́ quên quên nhớ nhớ. Lần này tôi về th́ đă măn tang cha tôi được một năm rồi. Mẹ tôi không c̣n nhớ tôi là ai nữa, người đă quá lẫn, cả ngày chỉ nằm ở ghế bố cười nói nho nhỏ một ḿnh, không ai hiểu Bà đang nói ǵ. Thỉnh thoảng gọi tên một vài đứa con. Có lần tôi nghe thấy mẹ tôi nhắc đến tên tôi, tôi mừng chảy nước mắt. Ngày xưa người gọi tên tôi là thường quá. Bây giờ chỉ mong trong tiềm thức người c̣n nhớ đến tên một đứa con sống ở nơi tha hương này. Các cô d́ chú bác của tôi cũng lần lượt ra đi vĩnh viễn. Lần sau về không biết sẽ thế nào???

Thường thường tôi về Sài G̣n vào dịp hè nên cũng đúng mùa mưa, băo miền biển và lũ lụt ḿền Nam. Mưa Sài G̣n vẫn là những cơn mưa rào mà những người Sài G̣n xưa thường khó quên. Năm nay tôi về sớm hơn nhưng cũng là mùa mưa, đang bắt đầu mùa băo và nước lũ cũng chớm lên ở các tỉnh miền Nam. Và khi tôi sang đây th́ lũ đang gây tai họa cho đồng bằng Cửu Long. Bây giờ Sài G̣n có rất nhiều con đừờng ngập lụt nặng trong lúc mưa và cả sau cơn mưa.

GĐPT Giác Minh tại Đoàn Quán chùa Ciác Minh năm 1994

Tôi đến thăm chị Cảnh, chồng chị bị tai nạn xe từ những tháng trước, sau thời gian điều trị bây giờ anh ấy đi lại cũng c̣n rất khó khăn. Chị Cảnh có một ḿnh chăm sóc nên thấy chị có phần mệt mỏi. Anh Thi đưa tôi đến thăm anh chị Khôn. Đă từ mười ba năm nay tôi mới gặp lại anh Khôn. Bây giờ anh nói chuyện nhiều hơn ngày xưa. Anh hỏi thăm anh em bạn cũ và anh c̣n nhắn thêm một câu: "Nếu chị có gặp em nào của GM trước th́ nói rằng: anh Khôn bây giờ vui lắm, không khó chịu như ngày xưa nữa". M. Đạt th́ đă gần b́nh phục lại sau tai nạn xe. Chị Dương th́ vẫn ốm như mấy năm trước sau lần bị đau tim, nhưng lúc này sức khỏe có phần khả quan hơn. Bác N. Pháp th́ đă b́nh phục nhiều. Chị Uyển th́ khỏe và tinh thần vẫn như ngày xưa.

Ngày thứ bảy có một khóa lễ 49 ngày của thân mẫu một chị trong Đoàn Phật Tử A Dật Đa ở chùa Phước Hải. Tôi đến dự lễ và gặp được một số người quen. Tôi gặp và nói chuyện với sư cô Tịnh Nguyên chừng mười phút. Tôi có một tấm h́nh chụp sư cô trong ngày Đại Hội HT năm 64 trong pḥng họp của tiểu ban ngành nữ, người yêu cầu tôi sang cho một tấm giữ kỷ niệm. Chùa Phước Hải đất chật hẹp nhưng lại được chăm sóc gọn gàng. Trên một khoảng sân thượng xây cất một vài cảnh trí rất đẹp, chụp h́nh lên không ai nghĩ đó là một khoảng sân thượng nhỏ. Tôi cũng chụp mấy tấm h́nh.

Ngày hôm sau tôi đến lễ chùa Vĩnh Nghiêm nhằm ngày mùng một chủ nhật. Nh́n chùa ḷng tôi có chút xót xa. Không đúng khóa lễ nên cùng thưa người. Đi ṿng quanh chùa có một vài thay đổi nhỏ nhưng nh́n chung th́ kém phần sửa sang tu bổ. Sân chùa vẫn hàng quán ăn bán tràn lan làm mất vẻ trang nghiêm của nơi thờ phượng.

Tôi cũng có một vài bữa ăn họp mặt với gia đ́nh anh chị em và một vài người bạn. Có một bữa ăn mà tôi cảm động v́ tôi nghĩ mọi người đă dành cho tôi nhiều sự quư mến. Tôi mời vào lúc năm giờ chiều và yêu cầu đến sớm hơn càng tốt. Mười hai giờ trưa một cơn mưa lớn kéo dài suốt đến hai giờ trưa mới tạnh. Tôi đă mừng, nhưng đến bốn giờ chiều mưa lại bắt đầu mà thêm giông gió. Tôi thật buồn và nghĩ chắc ít người dám đến. Em tôi thở dài: "Chắc ngày mai ḿnh ăn mệt nghỉ ..." Địa chỉ của em gái tôi v́ là khu đất mới chia lô nên c̣n lộn xộn khó t́m. Tất cả những người đến đều đội mưa đi quanh quẩn một lúc rồi phải gọi điện thoại hẹn chỗ đứng để các cháu ra đón. Người nào đến nơi cũng mặc áo mưa mà quần áo th́ ướt gần hết. M. Đạt và D. Minh đến trước, sau khi gọi điện thoại vào cho cháu ra dẫn đường. Vừa ngồi xuống th́ điện thoại reng, anh chị P. Văn t́m nhà không thấy. Chị Uyển cẩn thận gọi điện thoại hỏi trước chi tiết đường đi, tưởng rằng yên tâm với chị nhất. Điện thoại reng Nam, P. Thiện và Nguy báo rằng Bác N. Pháp và chị Uyển đă đi trước rồi yêu cầu chỉ đường lại. Điện thoại reng tiếp, chị Uyển báo là hai người đang đứng ở đường số 15 gần nhà nhưng không biết số nhà đó ở khúc nào. M. Đạt mặc áo mưa chở một cháu ra đón nhưng ṿng quanh măi không thấy phải trở về. Tôi thật nóng ruột. Rồi th́ v́ điện thoại của P. Thiện, anh P. Văn chở một cháu ra đầu đường t́m một lúc th́ gặp cả mấy người. Mưa vẫn lớn quá! Anh P. Ân gọi điện thoại cáo lỗi v́ mưa lớn quá đường lội, anh lại đi xe đạp mà tuổi th́ lớn rồi. Chị Cảnh cáo lỗi mong thông cảm cho hoàn cảnh của chị. T. Phúc ở Phú Lâm, đường ngập lụt đi không được. Anh chị Khôn gọi điện thoại nói rằng yếu trong người phải đi bác sĩ, sau đó sẽ đến. Khoảng hơn 6 giờ một lần nữa điện thoại reng, chị Khôn hỏi đường. Riêng chị D. Khánh đă đến nhà hai lần; chị đi xe đạp một ḿnh t́m suốt hai tiếng mới ra. Mọi người đều ướt và lạnh. Nh́n mọi người trong ḷng tôi thật cảm động. Em tôi mời mỗi người một ly trà gừng cho ấm bụng. Ba'c N. P cười vui vẻ: "Hôm nay chị D. Thu ra một tṛ chơi khó khăn hơn những lần đi trại". Mọi người thật vất vả. Đến 9 giờ tối th́ tàn ... tiệc. Vẫn c̣n mưa nhỏ nhưng đường th́ quá lầy lội và hơi tối. Tôi lại ái ngại nh́n mọi người mà không biết nói sao ngoài lời cám ơn chân thật. Một điều nữa làm tôi lo lắng và xúc động hơn là ngày hôm sau đọc báo tôi thấy nói: Trận mưa ngày hôm trước bắt đầu lúc 4 giờ chiều đến 9 giờ đêm ở Sài G̣n gần như là một trận băo rớt làm 46 cây trốc gốc, gẫy đổ, một người chết, 3 người bị thương, tốc nóc nhà của chung cư Ngô Đức Kế làm sập một căn nhà ở khu ngoại thành. Tôi vội vàng gọi điện thoại hỏi thăm xem trên đường về có ai gặp trở ngại ǵ không?

Tôi gặp T. Phúc, vẫn "tṛn trịa" như xưa nhưng than rằng dạo này yếu hơn nhiều. Đó là định luật chung thôi. Vài ba năm mới gặp lại nhau th́ sức khỏe ai cũng giảm đi cũng như vài nếp nhăn hiện trên khuôn mặt làm sao tránh được. Có người hỏi tôi có gặp mặt thường xuyên với các anh chị em bạn cũ không? Tôi phải làm sơ một bản so sánh từng tên người và khoảng cách đường đi để đáp lời. Muốn gặp anh Thảo, Khiết, Tâm, chị Dung ... tôi phải ngồi trên máy bay từ bốn đến năm tiếng chưa kể đường đến phi trường hai tiếng lái xe. Muốn gặp chị Ngọ, anh Nam, anh Tông ... tôi phải ngồi máy bay hơn ba tiếng, đi xe hơi th́ phải lái xe suốt hai ngày một đêm. Những người gần nhất như Sơn, Hằng, Hoài ... cũng phải lái xe hai tiếng rưỡi đường dài hơn hai trăm cây số. Muốn gặp anh Vui, anh Thống, chị Loan, Tuyết ... cũng phải lái xe hơn năm tiếng. Mọi người mới kịp nhận ra là những dịp gặp mặt nhau không phải dễ dàng ở đất Hoa Kỳ rộng lớn này.

Tại Đoàn Quán GĐPT Miền Vĩnh Nghiêm

Thời gian về quê hương lần này ngắn hơn nên tôi không thể đi lễ thêm ở một vài cảnh chùa khác. Có những chùa chỉ đi qua nh́n bên ngoài chứ không có th́ giờ vào lễ./-

Trở về Mục Lục